“Chưa ngủ à?” Âm sắc lạnh lẽo quen thuộc vang lên, Vũ Đồng quay người lại, lúi húi nhét vào tủ, đứng lên, nhìn Cổ Nghịch Hàn đang tiến lại gần.
- Đang làm gì thế? Hắn lách qua người nàng, kéo ra, một đống chai lọ nhỏ, những loại thuốc quý hiếm hắn sai người tìm khắp nơi để chữa cho đôi bàn tay cua nàng được xếp lộn xộn. Hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, vươn tay ôm lấy eo Vũ Đồng, tiến về phía ghế, ngồi xuống: “Mai ta sẽ kêu ngự y đem thêm thuốc sang, nhớ chiếu cố bản thân mình trước đã, thuốc hẵng còn nhiều, cần dùng cứ nói” Vũ Đồng gật gật đầu, thả lỏng tư thế.
Đột nhiên hắn ôm ghì lấy nàng, khuôn mặt áp vào mái tóc dài mềm mại, tiếng nói bên tai nhẹ như gió thoảng: “Tiểu Đồng, nàng có hận ko?”
Vũ Đồng mờ mịt khó hiểu: “Hận gì cơ?”. “Không muốn tra ra là ai hại nàng à?”. “Đã qua rồi, không phải Vương đã nói, ko có manh mối sao?”
Hắn xoay nàng lại đối mặt hắn: “Dù rất sạch sẽ nhưng vẫn phải có sơ hở, có điều ta chưa chắc chắn cho lắm”
Vũ Đồng lắc đầu: “Nếu đã ko chắc chắn, đừng nghi oan người tốt, lại tránh thêm bứt dây động rừng, rất khó về sau”. Thở dài, đoạn hắn nhỏ giọng:
- Ta hứa sẽ ko để cho nàng xảy ra chuyện gì nữa?
Nghe hắn nói, một cảm giác khác lạ lan truyền khắp tứ chi, đột nhiên, nàng muốn nói cho rõ ràng:
- Vì sao? Vì sao lại hứa với ta điều đó?
Cổ Nghịch Hàn hơi nhíu mi, sao tự nhiên Vũ Đồng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/1403265/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.