Chương trước
Chương sau
“Chưa ngủ à?” Âm sắc lạnh lẽo quen thuộc vang lên, Vũ Đồng quay người lại, lúi húi nhét vào tủ, đứng lên, nhìn Cổ Nghịch Hàn đang tiến lại gần.
- Đang làm gì thế? Hắn lách qua người nàng, kéo ra, một đống chai lọ nhỏ, những loại thuốc quý hiếm hắn sai người tìm khắp nơi để chữa cho đôi bàn tay cua nàng được xếp lộn xộn. Hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, vươn tay ôm lấy eo Vũ Đồng, tiến về phía ghế, ngồi xuống: “Mai ta sẽ kêu ngự y đem thêm thuốc sang, nhớ chiếu cố bản thân mình trước đã, thuốc hẵng còn nhiều, cần dùng cứ nói” Vũ Đồng gật gật đầu, thả lỏng tư thế.
Đột nhiên hắn ôm ghì lấy nàng, khuôn mặt áp vào mái tóc dài mềm mại, tiếng nói bên tai nhẹ như gió thoảng: “Tiểu Đồng, nàng có hận ko?”
Vũ Đồng mờ mịt khó hiểu: “Hận gì cơ?”. “Không muốn tra ra là ai hại nàng à?”. “Đã qua rồi, không phải Vương đã nói, ko có manh mối sao?”
Hắn xoay nàng lại đối mặt hắn: “Dù rất sạch sẽ nhưng vẫn phải có sơ hở, có điều ta chưa chắc chắn cho lắm”
Vũ Đồng lắc đầu: “Nếu đã ko chắc chắn, đừng nghi oan người tốt, lại tránh thêm bứt dây động rừng, rất khó về sau”. Thở dài, đoạn hắn nhỏ giọng:
- Ta hứa sẽ ko để cho nàng xảy ra chuyện gì nữa?
Nghe hắn nói, một cảm giác khác lạ lan truyền khắp tứ chi, đột nhiên, nàng muốn nói cho rõ ràng:
- Vì sao? Vì sao lại hứa với ta điều đó?
Cổ Nghịch Hàn hơi nhíu mi, sao tự nhiên Vũ Đồng lại hỏi vì sao: “Vì muốn ngươi ở bên cạnh ta…”
- Vì sao phải là ta ở bên cạnh ngươi? Nàng tiếp tục truy vấn
“Không biết”. Nàng hơi sững người ngeh hắn trả lời vậy, trong lòng tự như rơi xuống, khóe mắt khẽ động.
“Chỉ biết là muốn ở bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng, chạm vào nàng. Những lúc trở về, ko nhìn thấy nàng đâu, ta cơ hồ là hoảng hốt, trong lòng có cảm giác rất lạ, không thể diễn ta như thế nào, ngày ấy, nhìn thấy nàng bị thương tổn, ta cảm thấy giận dữ vô cùng, những thứ này là gì ta chưa nắm rõ, nhưng hiện thời ta biết rằng, ta cần nàng ở bên cạnh ta….Tiểu Đồng”
Nàng ngồi trong lòng hắn, nở nụ cười nhỏ, siết bàn tay lại: “Ta hứa với Vương rồi mà, ta hứa sẽ ở bên ngươi….!”
Hắn mạnh mẽ ôm nàng lên, đặt xuống giường êm, đôi môi lạnh lẽo áp xuống nhanh chóng mà chiếm lấy mật ngọt của nàng, bàn tay run run với vào y phục, ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé mềm mại ấy, để hai hai cùng trầm luân trong biển khoái hoạt.
1 tuần sau, Hoa Nhi đã hồi phục hoàn toàn, Vũ Đồng cũng đã được mở băng ở tay, cả hai sung sướng cười vang. Đã hết thời gian cấm túc của Cổ Nghịch Hàn, ko vui sao được. Hoa Nhi lôi kéo Vũ Đồng ra ngoài ngắm cảnh. Tiết trời sắp vào thu se se lạnh, tàng cây chuyển màu rực rỡ đến mê người. Kìm lòng không đặng, Vũ Đồng hăng hái theo chân Hoa Nhi cùng hai nô tài trong Bạch viên ra ngoài ngoạn cảnh.
Khu vực ngoạn cảnh mà Hoa Nhi dẫn đến rất rộng lớn, những tán cây to sừng sững mọc hai bên con đường lát đá, tán lá đã ngả vàng, có cây chuyển sang sắc đỏ, đỏ tía cực kỳ đẹp. Hoa cúc vàng trải dài thành những tấm thảm rực rỡ. Con đường lát đá uốn lượn quanh một cái hồ lớn, trên mặt hồ là từng búp sen tím e ấp vươn người chen chúc trong những bông súng trắng muốt. Rải rác quanh hồ là những mái đình cong sơn đỏ vương giả và xa hoa với những bộ ghế bằng đá cẩm thạch mát rượi. Vũ Đồng cảm khái trong lòng: “Quá sức phung phí, quá sức xa hoa, nhưng không thể không tán thưởng”.
Những cung nhân đang quét tước chăm sóc gần đó nhìn thấy Vũ Đồng cũng vội vàng hành lễ.
Xa xa vẳng lên tiếng cười đùa trong trẻo của nữ nhân: “Lan ơi, hoa cúc đã nở rồi đấy, ngươi nhìn này, Vương đã tặng ta cả một dải hoa vàng rực này đó, ganh tỵ ko?” Bóng dáng nữ tử mặc y lụa vàng nhạt, bóng dáng thướt tha như cánh bướm chạy loanh quanh.
- Hừm, có gì mà ganh tỵ, trẻ con. Nữ tử áo tím bên cạnh, phong tình vạn chủng, liếc đôi mắt phượng, ko buồn ko vui mở miệng.
Hoa Nhi nhìn lại, là Cúc quý phi và Lan quý phi không khỏi do dự một hồi, Vũ Đồng mỉm cười hài hòa, thong dong tiến tới.
Bóng áo trắng đạm mạc từ xa, nàng đã nhìn thấy, coi như ko có gì vẫn hướng về mặt hồ trong xanh phẳng lặng, trong thâm tâm nàng vẫn thấy khó chịu. Vì sao? Vì nàng là người chiến bại. Lan trầm ngâm suy nghĩ.
- Không ngờ mọi người có mặt đầy đủ quá.
Mùi hương hoa nồng lướt đến, giọng nói cao vút, nhẹ nhàng nhưng thị uy vang lên, ko phải tiếng của Vũ Phi, Lan và Cúc quay đầu lại.
Vũ Đồng đang đứng một bên, nhìn ra mặt hồ, lặng lẽ, còn trước mặt hai nàng là một thân y phục gấm bào đỏ rực, trên đầu là châu ngọc kim quang , gương mặt đẹp đẽ, quý phái, đôi môn son đỏ mở ra những lời không thân thiện.
Hồng Mẫu Đơn!
Lan cảm thấy chán ghét, siết tay lại, Cúc hừ lạnh, bước lên trước, từ lần đầu nàng đã cảm thấy ko ưa gì nữ tử trước mặt, khó chịu còn hơn đối với tiểu nữ nhân tộc bên cạnh.
Vũ Đồng lại ko nhận ra được điều gì, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn về mặt hồ xanh thẳm trước mặt. Tuy nhiên, chính vì điều này lại làm cho nàng lâm vào tình huống xấu. Giọng nói ko to ko nhỏ vang lên, hướng về bên này:
- Ta không xứng để Vũ Phi quay lại chào hỏi một tiếng sao?
Hoa Nhi lật đật quay lại, lo lắng, quỳ xuống vấn an Hồng quý phi trước mặt, Vũ Đồng ko rõ ràng lắm, nhưng nhìn phục sức, cùng gương mặt nịnh bợ của đám quan nội thị thì cũng hiểu được người này ko nên đụng chạm đến, nhẹ nhàng khom người muốn tấn kiến, một bàn tay đưa ra, ngăn lại hành động của nàng:
- Vũ Phi nương nương, Vương có lệnh, Vũ Phi không cần quỳ vấn an bất cứ ai trong cung.
- Hả? Nàng mê man, không rõ ràng
Hoa Nhi đáp lời giải thích: “Từ sau khi nương nương bị hôn mê bất tỉnh do người khác hãm hại, Vương đã hạ lệnh cho Vũ Phi ko cần hành lễ với bất cứ ai! ” Mạnh mẽ và đanh gọn.
” Chát”…”Nơi này có chỗ cho ngươi mở miệng sao, nô tài không biết phép tắc, lôi nó ra vả miệng cho ta” Hồng Mẫu Đơn lạnh mặt, mắt quắc lên, ra lệnh đám cung nhân bên cạnh. cái gì mà ko cần quỳ, cái gì mà ko cần vấn an, đây là ý chỉ sự quan tâm đặc biệt của Vương sao, sao có thể như thế được. Mẫu Đơn ẩn ẩn tức giận, còn ra thể thống gì nữa chứ!
- Vậy ở đây cũng có người không cần cấp bậc mà lớn tiếng đó thôi. Cúc cười khẽ, nói trống không, càng làm cho cơn giận của Mẫu Đơn bộc phát, muốn ám chỉ nàng thân phận thấp hèn sao, bây giờ nàng ta đã là một quý phi dưới một người trên vạn người, quyền lực ko kể siết, ko trị được đám ô hợp này hay sao, thẳng tay lôi Hoa Nhi dậy. Chưa kịp kéo lên, trên tay đã có người nắm chặt: “Xin lỗi Hồng quý phi, nhưng Hoa Nhi là người của ta, có trách có phạt chỉ có ta được quyền, mời ngươi buông ra!”
- Vũ phi đây là muốn đối đầu với bổn cung sao?
Mẫu Đơn cười lạnh, khuôn mặt âm hiểm, đôi môi son đỏ nhếch lên: “Vậy thì ta phải chấn chỉnh lại cung quy, dạy cho Vũ Phi biết thêm phép tắc, ko thì Vương lại trách phạt”
- Người đâu, lôi Vũ phi ra!
- Hồng quý phi, Vương đã có lệnh, Vũ Phi miễn hết các quy định trong cung và ko cần quỳ gối vấn an, nương nương làm vậy e chính là phạm vào Quân Lệnh. Hoa Nhi cứng rắn, ngẩng đầu lên, nàng làm sao có thể để cho người khác ăn hiếp Vũ Đồng chứ, cho dù ko phải lệnh của Vương, thâm tâm nàng cũng ko cho phép.
- Hỗn xược, ngươi có quyền lên tiếng ở đây à? Theo từng tiếng chửi bới là một loạt những cú tát tai nảy lửa. Vũ Đồng tức giận, tiến đến chặn lấy bàn tay ngọc ngà đang vung lên lần nữa, đanh giọng, nhìn thẳng vào gương mặt tức giận của Mẫu Đơn
- Vị Hồng quý phi này, ta đã nói, dù có sai phạm, Hoa Nhi là người của ta, có trách phạt cũng chỉ là ta trách phạt, cớ sao ngươi lại ra tay nặng như vậy, ta quyết ko bỏ qua!
- Vũ Phi, ngươi cấp bậc còn kém ta một bậc, lại dám lớn tiếng nói chuyện ngang hàng với ta sao? Không biết khi ta thỉnh Vương đến, ngươi sẽ còn ra cái dạng gì? Người đâu, lôi ả ra cho ta!
Cung nhân đứng quanh, co rúm sợ sệt, Vũ Phi thời gian này được Vương rất sủng ái, cũng khó mà gây chuyện với nàng, nhưng rõ ràng, hiện tại Hồng Quý Phi cấp bậc trong cung bây giờ là cao nhất, là sủng phi của Vương từ lâu, mọi chuyện đều do nàng định đoạt, ngoài Lan và Cúc ra, ko ai dám đắc tội với nàng, giờ Vũ Phi lại như vậy, làm phận nô tài như bọn họ, chỉ có thể theo bên phe mạnh thôi.
Bọn nô tài lục tục bao vây Vũ Phi và Hoa Nhi, tách hai người ra, một tên tát bốp bốp vào mặt Hoa Nhi, còn Vũ Phi, tự tay Hồng Mẫu Đơn vả miệng trong sự khoan khoái đến tột cùng, rốt cục cũng bị nàng hành hạ. Lực đạo trên tay rất mạnh, sau mấy lần liên tiếp, khéo miệng Vũ Đồng cơ hồ là máu, mà bên cạnh, Hoa Nhi cùng hai cung nhân đi theo cũng không khá hơn, hài lòng thỏai mái, dứt khoái đánh một chưởng lên đầu nàng, Vũ Đồng thân thể yếu ớt, văng mình ra xa.
Lúc đầu, nhìn kịch vui, Cúc và Lan ko tiện ngăn lại, nhưng mắt thấy Vũ Đồng bị một chưởng ko nhẹ bay lên, Lan hấp tấp lướt qua muốn đỡ lấy, tay chuẩn bị với đến kéo Vũ Đồng vào, thì một luồn khí nồng mùi hương hoa lao đến, bắn thẳng vào bả vai, làm nàng lệch tâm, choáng váng mất thăng bằng, thay vì đỡ Vũ Đồng, bản thân mình lại ngã về phía nàng, bồi một một lực, đẩy nàng bay xuống hồ lớn.
Thân thể ăn đau, bị lực tác động, Vũ Đồng ko có sức cựa quậy bơi lên, dần dần chìm xuống.
Ở trên đám người Lan và Cúc cùng Hoa Nhi gọi khản cổ ko thấy tăm hơi của Vũ Đồng, đã lo quýnh lên, một cung nhân khóc thét: “Làm sao đây, Vũ Phi rơi xuống đó rồi, chúng ta không thể cứu được, đây là Kính Hồ, ai có thể xuống với nương nương đây…”
Mọi người hốt nhiên im lặng, nhìn mặt hồ xanh trong sâu thẳm, sao có thể quên đây là Kính Hồ, tương truyền là nơi yên nghỉ của Ma Vương tiền nhiệm, bất cứ yêu ma tiên ở thế giới này, nếu rơi xuống hồ sẽ tan nát hình hài, linh hồn yêu khí bị buộc vinh viễn dưới lòng hồ để tiếp tục canh giữ giấc ngủ cho Ma Vương tiền nhiệm.
Hoa Nhi khóc thét, chạy ra lan can, ngồi thụp xuống, Lan và Cúc cũng bất động thanh sắc, nếu truy cứu, chính là Lan cũng có phần, chỉ riêng mỗi Hồng Mẫu Đơn nở nụ cười khóe miệng: “Tốt, chết đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.