“Ba! Ông nội! Cứu con!”
Vừa về đến nhà họ Lâm, Lâm Tông Thụy đã nghiêng ngả lảo đảo xông vào nhà, kêu thảm thiết ngã xuống đất. Lâm Chiến Hoa và Lâm Chí Đô thấy vậy, nhất thời ngây ra như phỗng. Thế là thế nào? Chẳng phải lúc nãy đi ra ngoài vẫn còn bình thường hay sao? Sao về nhà lại ra nông nỗi này?
Lâm Tông Thụy biết không giấu được, đành phải kể lại chuyện mình hợp tác với Mai Ánh Tuyết. Lâm Chí Đô lập tức cho Mai Ánh Tuyết một cái tát, nổi giận nói: “Đúng là thứ vô tích sự! Lâm Tông Thụy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta, nếu nó có gì bất trắc thì tao sẽ lấy mạng con tiện nhân nhà mày!”
Mai Ánh Tuyết che mặt không nói một lời, chẳng qua ánh mắt lướt qua một tia căm hận. Hồi con trai bà ta còn sống, Lâm Chí Đô chưa bao giờ dám đối xử với bà ta như vậy, nhưng vì con trai bà ta đã chết nên Lâm Chí Đô không còn coi bà ta là con người. Người nhà họ Lâm quả nhiên đều máu lạnh bạc tình!
“Lâm Tông Thụy, con nói thằng con hoang Lâm Thiệu Huy kia đã đánh con ra nông nỗi này ư?” Lâm Chiến Hoa phẫn nộ nói. Lại là thằng Lâm Thiệu Huy chết tiệt kia. Nó quả thực là sao chổi của nhà họ Lâm, chỉ cần nó sống thì sẽ không ngừng mang lại phiền phức và tai họa cho nhà họ Lâm.
“Ba, thằng súc sinh đó định giết con! Ba phải cứu con! Con đã liên lạc với Thánh Đường rồi, còn một lúc nữa họ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926402/chuong-1554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.