Chương trước
Chương sau
“Ừ?”
Lông mày Lâm Thiệu Huy cũng vì vậy nhíu lại một cái, tựa hồ cũng thật bất ngờ, Vương gia vậy mà cùng nhà họ Lâm có dính líu quan hệ.
“Ông là nói, các ông là con ngựa dưới trướng nhà họ Lâm?”
Nghe thấy vậy!
Vương gia chủ lập tức vênh váo đắc ý nói:
“Không tệ! Tôi cùng nhà họ Lâm có nguồn gốc rất sâu, cùng cậu cả Lâm lại càng có mối quan hệ mật thiết.”
“Đụng đến tôi, chẳng khác nào là động đến nhà họ Lâm! Lâm tông sư, tôi nghĩ anh cũng không muốn cùng nhà họ Lâm đối địch đi?”
Lâm Thiệu Huy cười!
Đây là uy hiếp sao?
Lập tức, Lâm Thiệu Huy liền hỏi ngược lại:
“Vậy ông xem, phải xử lý thế nào đây?”
Nghe thấy anh nói vậy, Vương gia chủ cùng người nhà họ Vương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tên này rốt cuộc cũng nhả ra.
Đây là sợ nhà họ Lâm đi?
Cái này cũng khó trách, tại An Nam này người không sợ nhà họ Lâm, thật đúng là không nhiều!
Cho dù bối cảnh của tên này có thông thiên thì cũng chỉ có vậy thôi.
Lập tức, Vương gia chủ lập tức cười lạnh trong lòng, nói:
“Rất đơn giản, chuyện này là Vương gia chúng tôi làm sai, chúng tôi nguyện ý xin lỗi, đồng thời dâng lên một phần hậu lễ!”
“Vương gia bọn tôi áy náy, anh nhất định phải nhận lấy!”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của đối phương đã là mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ, giống như Lâm Thiệu Huy chỉ cần cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ thì sẽ chết không yên lành vậy.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy sợ hãi, Vương gia chủ liền dần dần đắc ý, bởi vậy lúc này thái độ cũng biến thành phách lối.
Ông ta cũng không tin tên Lâm Thiệu Huy này, có lá gan muốn cùng nhà họ Lâm có quyền lực thống trị thiên hạ.
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy giận quá thành cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vương gia chủ:
“Vậy nếu như tôi không nhận thì sao?”
“Sao?”
Đám người nhà họ Vương lập tức ngây ngẩn cả người, thần sắc bất an nhìn sang Lâm Thiệu Huy.
Tên này là nghiêm túc sao?
Anh đây là dự định muốn cùng nhà họ Lâm đối địch sao?
Loại ý nghĩ này rất nguy hiểm, cũng rất ngu xuẩn!
Để cho người ta hoài nghi là đầu của Lâm Thiệu Huy anh, nhất định có vấm đề.
Coi như anh có bối cảnh lớn, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ có một mình mà thôi.
Thế nhưng bên nhà họ Lâm kia, lại là một đại gia tộc đã tung hoành được hàng trăm năm, trải qua trăm năm chìm nổi cùng gian nan vất vả, bây giờ vẫn sừng sững không ngã.
Cũng đủ để nói rõ gia tộc này là không thể rung chuyển!
Mà Lâm Thiệu Huy, vậy mà dự định lấy sức của một mình anh đi khiêu chiến một con quái vật khồng lồ như vậy!
Chuyện này cùng việc kiến càng lay cây khác nhau ở chỗ nào?
Lập tức tất cả mọi người đều ném cho Lâm Thiệu Huy ánh mắt đầy khinh thường, đều cảm thấy người đàn ông này ở ngay dưới mí mắt người của nhà họ Lâm mà nói năng bừa bãi.
Khoác lác thôi!
Mà ông cụ Từ cũng không nhịn được nhướng mày, chẳng lẽ ông ta đã nhìn lầm, tên này cũng không có thông minh cao lớn như trong tưởng tượng của ông ta.
Bởi vì phàm là người có chút trí thông minh thì đều biết nhà họ Lâm bên kia không thể đắc tội được, Lâm Thiệu Huy lấy một người liền muốn phá vỡ toàn bộ nhà họ Lâm, quả thực là người si nói mộng!
Mà lúc này trên mặt Vương gia chủ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nổi giận nói:
“Tại sao anh cứ phải cố chấp như vậy? Tôi nói cho anh biết, nhà họ Lâm cũng không phải là nơi anh có thể đắc tội được!”
Bây giờ tại đất An Nam này, cho tới bây giờ không có người nào dám nói cùng nhà họ Lâm đối địch, anh chính là muốn chết sao!?
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy vẫn như cũ là bộ dáng chẳng thèm ngó tới, cười lạnh nói:
“Có đúng không? Vậy coi như tôi là người đầu tiên đi.”
“Cái gì!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường triệt để xôn xao!
Tên nhóc này, vậy mà thật sự quyết tâm muốn hướng nhà họ Lâm gây sự!
Tên điên!
Đây quả thực là người điên!
Thời khắc này mấy người nhà họ Vương cũng bị dọa cho ngây người, trên mặt hiện ra sự kinh ngạc cùng không hiểu vô cùng rõ ràng.
Tên này là dự định cùng bọn họ đồng quy vu tận sao?
Sắc mặt hai cha con Vương Quang Duy cũng lập tức trở nên sợ hãi, bọn họ vốn cho rằng kéo ra nhà họ Lâm tấm lưng to lớn vững chắc thì Lâm Thiệu Huy liền sẽ sợ đến nỗi ném chuột vỡ bình.
Nhưng lại không nghĩ tới, người này căn bản cũng không có coi ra gì.
Không chỉ dừng lại như vậy.
Lâm Thiệu Huy cười đối với hai cha con Vương Quang Duy nói:
“Gọi điện thoại cho nhà họ Lâm đi!”
“Hả?”
Hai cha con Vương Quang Duy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
“Anh vừa mới nói cái gì?”
Lúc này bọn họ cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của bản thân mình, Lâm Thiệu Huy lại để bọn họ gọi điện thoại gọi cứu binh?
“Tôi nói, để các người gọi điện thoại, nhìn xem nhà họ Lâm có phải là có thể cứu được các người hay không?”
Tiếp xuống, Lâm Thiệu Huy lập tức liền muốn để hai cha con bọn họ, cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
“Tốt, đồ chó, đây là chính anh muốn tìm chết! Đừng trách tôi!”
Vương gia chủ hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm số của Lâm Chí Đô bắt đầu gọi.
Ông ta ngược lại muốn xem xem, sau khi nhà họ Lâm tiếp điện thoại, tên Lâm Thiệu Huy này có thể như trước điềm nhiên mà chuyện gì cũng không để tâm tới không.
Mà mọi người tại đây cũng đều lắc đầu, xem thường nhìn Lâm Thiệu Huy.
Người trẻ tuổi này, thật là tự tin quá mức!
Một khi vấn đề này đem nhà họ Lâm kéo vào, đó chính là không chết không thôi.
Đương nhiên, theo suy nghĩ của bọn họ, người chết nhất định là Lâm Thiệu Huy
‘Tút tút tút...’
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng liền truyền đến âm thanh Lâm Chí Đô bên kia đang cực độ mỏi mệt khàn giọng tiếng nói:
“Có chuyện gì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.