Chương trước
Chương sau
Lúc này anh ta chỉ nghe thấy tiếng ‘oanh’ vang lên, rung động tại chỗ!
Vương Quang Duy lập tức cảm thấy anh ta như đang nhận phải một đòn nặng nề, trong nháy mắt trên mặt hiển hiện đầy vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Lâm Thiệu Huy:
“Cậu... Cậu chính là tông sư Lâm!?”
Vương Quang Duy đã hoàn toàn bị dọa đến tê liệt, một màn này trước mắt đối với anh ta mà nói quá chấn động cùng kinh ngạc, làm cho anh ta căn bản cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Tên trước mắt này, chính là người đã đánh bại hai vị thầy giáo siêu cấp của anh ta?
Chuyện này làm sao có thể!
Trên đời này, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được chứ!?
Vương Quang Duy luống cuống, toàn thân giống như là run rẩy không ngừng, một mặt sợ hãi nhìn đến Lâm Thiệu Huy, bây giờ anh ta đã không nói nổi một lời nào.
Tên này, chính là thầy giáo tương lai của anh ta?
Rõ ràng Lâm Thiệu Huy so với anh ta còn trẻ hơn mấy tuổi a!
Trên thế giới này thật sự có người ưu tú như vậy?
Một đại tông sư hai mươi mấy tuổi!
Đây là chuyện đáng sợ đến cỡ nào chứ!
Chỉ sợ toàn bộ lịch sử của đất An Nam này, cũng không được đến ba người...
Hơn nữa, anh còn lấy sức mạnh của một người mà đánh bại hai đại tông sư Hắc Bạch Song Sát, chỉ cần như vậy cũng có thể thấy được thực lực của anh ta kinh khủng đến cỡ nào!
Quả thực là khó có thể tưởng tượng được!
Loại tồn tại này, lúc đầu anh ta có lẽ sẽ có được may mắn mà trở thành học trò đối phương, nhưng là hiện tại...
Tất cả đều đã bị chính tay anh ta phá hủy.
Mà lúc này đây!
Sắc mặt của mấy người bên ông cụ Từ cũng đại biến, trái tim đập ‘phanh phanh’ cuồng loạn.
“Tông... Tông sư Lâm!?”
Tên này chính là người vang danh chấn động An Nam hiện tại, vị Tông sư Lâm thần bí khó lường đấy sao?
Đáng chết!
Người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi đang đứng trước mặt bọn họ này, đến cuối cùng có thân phận bối cảnh khủng bố đến mức nào?
Lúc đầu bọn họ chỉ cho rằng, Lâm Thiệu Huy cũng chỉ có bối cảnh dọa người một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, giá trị vũ lực của anh là cực kỳ khủng bố, đến cả Hắc Bạch Song Sát cũng chỉ có thể quỳ gối trước mặt anh, cúi đầu xưng thần!
Trời ạ!
Trên thế giới này, tại sao có thể có người yêu nghiệt như thế?
Bọn họ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!
Hối hận!
Tròng lòng ông cụ Từ đều đang kêu gào hối hận.
Đây quả thực là con rể tốt nhất a!
Đừng nói là để Lý Ngãi Qúy làm tiểu tam, cho dù có để cô ta làm thiếp thứ mười tám thì đó cũng là vinh hạnh của Từ gia bọn họ
Anh giống như hạc giữa bầy gà, có thể coi trọng Lý Ngãi Qúy thì đó cũng là phúc đức mấy phần tổ tiên nhà bọn họ.
Bọn họ có tư cách gì mà ở đây kén cá chọn canh!
Thế nhưng kết quả này, bọn họ lại đối với Lâm Thiệu Huy nhục nhã gấp trăm lần, còn muốn đem anh đuổi ra khỏi cửa, ông cụ Từ lúc này cũng hận không thể vả miệng mình hai cái.
Ông ta quả thực là bị điên rồi!
Mà Vương gia chủ, trong nháy mắt này cũng là toàn thân hung hăng run lên, trên mặt bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn méo mó.
Lần này, Vương gia bọn họ là xong thật rồi!
Ông ta vạn lần cũng không ngờ tới, Hắc Bạch Song Sát cũng chỉ là kẻ dưới chân Lâm Thiệu Huy.
Hiện tại không giết được Lâm Thiệu Huy, mà Vương gia bọn họ lại là chỉ có một con đường chết!
Đúng là không nên nghe Vương Quang Duy, vừa rồi nên cầu xin tha thứ, có lẽ sự tình còn có khả năng xoay chuyển.
Nhưng là hiện tại...
Cơ bản có thể nói là kết quả đã định!
Mà liền tại lúc này!
Lâm Thiệu Huy cười gằn nhìn về phía bọn họ, trên mặt hiển hiện một vòng sát ý lạnh như băng:
“Vương gia mấy người muốn giết tôi? Vậy hiện tại tôi giết mấy người chắc cũng không có phàn nàn gì đâu nhỉ?”
“Oanh!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Vương gia trong nháy mắt cảm giác như đã bước nửa bước chân vào quỷ môn quan, toàn trường tất cả vang vọng nỗi sợ hãi, một hồi lại vang lên âm thanh khóc thét.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Lúc này những người còn lại trong Vương gia lần lượt quỳ trên mặt đất, tê tâm liệt phế khóc rống lên.
“Tha mạng! Tông sư Lâm tha mạng a!”
Mà lúc này!
Không chỉ Vương gia, đến trên mặt người Lý gia cũng mang theo sự bất an nồng đậm.
Nhất là Lý Ngãi Qúy, chú Hai và cô Hai, lúc này đã bị dọa đến tê liệt.
Cỡ như bọn họ cũng dám vũ nhục Tông sư Lâm?
Cái này mẹ nó, quả thực là ăn gan hùm mật gấu a!
Ông trời của tôi ơi!
Lý Ngãi Qúy làm sao có thể tìm được một con rể trâu bò như vậy chứ?
Lúc này ông cụ Từ trông giống như già thêm chục tuổi, bây giờ ông ta cũng ý thức được, bản thân ông ta đã đánh mất thứ gì.
Ông cụ Vương bên kia hoảng sợ rống giận:
“Lâm Thiệu Huy, anh muốn làm gì! Anh không biết sau lưng bọn tôi là ai phải không?”
“Là tập đoàn thương nghiệp, Lâm gia! Nếu như anh dám động đến dù chỉ là một cọng tóc gáy của bọn tôi, Lâm gia nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.