Chương trước
Chương sau
Răng rắc!
Chiếc điện thoại đang nằm ở trong tay của Lâm Thiệu Huy, trực tiếp hóa thành mảnh vụn.
Còn tất cả mọi người ở nhà họ Lâm bên kia, sau khi nhìn thấy cái chết của Lâm Tuấn Thiên, đã hoàn toàn sợ ngây người.
Đặc biệt là!
Sau khi bọn họ nghe được tên Lâm Thiệu Huy máu lạnh tàn bạo kia tuyên bố muốn trực tiếp giết từng người một, linh hồn nhỏ bé giống như đã bị đánh mất vậy.
Chẳng biết tại sao, bọn họ thậm chí còn có cảm giác, đó chính là Lâm Thiệu Huy nói được sẽ làm được!
"Mấy người có thấy được, ánh mắt đó... của Lâm Thiệu Huy không?"
Một người của nhà họ Lâm cất tiếng, muốn gọi Lâm Thiệu Huy là đồ vô dụng, nhưng mà khi nghĩ đến ánh mắt của anh ta lúc ấy, vì vậy không có dũng khí tiếp tục sỉ nhục nữa.
Mà những người còn lại của nhà họ Lâm lại trầm mặc hết, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Bọn họ đều đã nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa từ trước tới giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Một ánh mắt chất chứa thù hận dày đặc đến mức tận cùng!
Một loại sát ý hoàn toàn điên cuồng!
Làm cho người khiếp sợ!
Trong nháy mắt, cho dù là Lâm Chí Đô cũng không kìm được nảy sinh một loại nghi hoặc, chẳng lẽ năm đó bọn họ thật sự sai rồi?
Bởi vì sự ngu xuẩn và tự phụ của bọn họ, vì nhà họ Lâm bọn họ tạo ra một kẻ thù mạnh như vậy?
Thủ đoạn thâm độc không từ bất kỳ khổ sở nào của tên vô dụng kia đã làm hại ba người trẻ tuổi ưu tú nhất của nhà họ Lâm!
Hết rồi!
Vì bồi dưỡng ba anh em Lâm Tuấn Thiên, nhà họ Lâm bọn họ hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, cuối cùng mới giúp cho ba người bọn họ có được tư cách kế thừa gia nghiệp của nhà họ Lâm.
Nhưng mà bây giờ!
Hết rồi!
Nhà họ Lâm bọn họ, chẳng lẽ lại còn muốn hao phí mười mấy năm, tiếp tục bồi dưỡng một người để thừa kế sao?
"A, a, a!"
Lâm Chí Đô hoàn toàn nổi giận, tới mức có thể đập vỡ ngay lập tức toàn bộ mọi thứ trước mắt.
Vào lúc này ông ta hận không thể giết người!
Ba người cháu trai!
Toàn bộ đều là rồng phượng trong số hàng vạn người, từ trước đến nay nhà họ Lâm chưa bao giờ hưởng thụ được cuộc sống hưng thịnh như vậy, vốn dĩ ông ta cho là dựa vào ba người anh em này có thể đẩy nhà họ Lâm lên một tầm cao mới lại lần nữa.
Nhưng mà hiện tại, tất cả đều đã hết!
Toàn bộ đều chết hết rồi!
Mà kẻ giết chết bọn họ, lại còn là tên vô dụng nhà họ Lâm bọn họ xem thường nhất, điều này làm cho Lâm Chí Đô hoàn toàn phát điên rồi.
"Giết! Mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải giết chết cái tên tạp chủng kia! Nếu ai có thể giết được anh ta, người đó sẽ là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm!"
Hôm nay, mắt thấy nhà họ Lâm vùng lên trong vô vọng, Lâm Chí Đô dứt khoát cũng cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả nhà họ Lâm đều phát ra ánh sáng màu xanh!
Giết Lâm Thiệu Huy rồi có thể trở thành ông chủ kế tiếp?
Cho dù biết rõ Lâm Thiệu Huy rất đáng sợ, nhưng mà hôm nay bọn họ vẫn nguyện ý thử làm như cũ.
Dù sao, dưới phần thưởng lớn phải có dũng sĩ!
Sau đó!
Vẻ mặt thù hận của Lâm Chí Đô lại nhìn về phía Lâm Chiêm Bao:
"Mày sinh được đứa con trai giỏi đấy!"
Tiếp sau đó, ông ta lại đột nhiên phẫn nộ rũ phần tay áo, giận dữ rời đi.
Thời điểm này sắc mặt của Lâm Chiêm Bao xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cũng biết là Lâm Chí Đô đang trách cứ ông ấy nếu lúc trước không hành động đũng quần của bản thân không suy nghĩ, sinh ra một ngôi sao tai họa như vậy, khiến tương lai to lớn của nhà họ Lâm bị hủy hoại.
"Lâm Thiệu Huy!"
Lâm Chiêm Bao thấp giọng giận giữ thét, ông ấy rất hối hận lúc trước tại vì sao, đã không đánh chết cái tên nghiệt chủng này khi vừa ra đời.
Lúc này!
Ở trong nhà họ Bạch!
Một đám khách không mời mà đến, đang bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận nói gì đó cùng hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
Mà vẻ mặt hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lại lúng túng, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Bạn học cũ, rượu vang này chính là con trai của tôi đưa từ nước ngoài mang về, phải tốn mười mấy triệu đấy, nhà mấy người chưa từng uống rượu vang đắt như vậy đúng không?"
Một người phụ nữ hả dạ đắc ý nói, bà ta chính là Thẩm Ngọc Trân là đồng nghiệp trước kia của Chu Ngọc Thanh, về sau đã di dân đến nước ngoài, mới trở về gần đây.
Mà sở dĩ có thể đi nước ngoài, là nhờ sức người sức của một nhà Bạch Tuấn Sơn bỏ ra, kết quả hiện tại đã có một chút tiền dơ bẩn rồi, trở về cái đuôi liền bắt đầu vểnh lên trời.
Vậy mà hôm nay lại khoe khoang ở trước mặt Bạch Tuấn Sơn bọn họ, giống như là hận không thể để cho Bạch Sơn bọn họ biết mình có nhiều tiền vậy.
Nghe thấy rượu đắt như vậy, Bạch Tuấn Sơn cũng lại càng hoảng sợ, rồi sau đó cũng vội vàng khoát tay nói:
"Đừng đừng đừng, rượu đắt như vậy, chúng tôi không thể nhận, mấy người vẫn nên lấy về đi."
"Chú Bạch, rượu mười mấy triệu này đối với mấy người mà nói rất quý, nhưng đối với tôi mà nói chẳng qua cũng chỉ là tiền của một bữa cơm mà thôi, không tính là cái gì."
Một bên, con trai của Chu Ngọc Thanh, Lư Đan Thanh cũng hả dạ đắc ý mà nói, trên khuôn mặt kia tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.