Chương trước
Chương sau
Rõ rồi. Tất cả mọi thứ đều đã rõ rồi.
Hèn gì Cuồng Thần Huyết Ngục lại chất vấn đối phương khi ông ta xuất hiện.
Lại còn ra tay một cách bạo lực, trong phút chốc khiến tên giả mạo bị thương nặng.
Thì ra là người đứng trước mặt bọn họ chỉ là tên giả mạo.
Lúc này, mọi người mới vỡ lẽ.
Cuồng Thần Huyết Ngục là người được một tay vua Huyết Ngục đào tạo nên, làm gì có chuyện sư phụ lại thua cả đệ tử của mình chứ?
Vua Huyết Ngục được cho là người đàn ông mạnh nhất thế giới, lý nào có thể bị đánh bại?
Mà thân phận của Cuồng thần Huyết Ngục vị tướng mạnh nhất dưới trướng vua Huyết Ngục, làm sao ông ta có thể không nhận ra vua của mình?
Tất cả đã bị lừa.
Sau khi ý thức được điều này, Lâm Thiên Quang, Yên Tử Sơn và mọi người của nhà họ Bách đều cảm thấy sự lo lắng được qua đi.
Bọn họ đều cho rằng Lâm Thiệu Huy đã giả danh vua Huyết Ngục thì chắc chắn hôm nay anh sẽ phải chết, đây là điều không phải nghi ngờ gì nữa.
Nhưng ai mà có thể nghĩ đến chuyện tên giả mạo thực sự lại không phải Lâm Thiệu Huy mà là tên đang đứng trước mặt bọn họ lúc này.
“Phù phù.”
Biết sự việc đã bị bại lộ, đột nhiên hai chân của tên giả mạo mềm nhũn. Gã quỳ gối trước mặt Cuồng thần Huyết Ngục, cả người run rẩy dữ dội.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo âm thanh khóc than, nức nở:
“Không… Đừng giết tôi. Tôi biết sai rồi. tôi không dám nữa.”
“Bùm.”
Hành động này đã hoàn toàn xác minh chuyện gã giả mạo vua Huyết Ngục là thật.
Người này đúng là đồ giả.
Thấy thế, trong lòng Tư Mã Yên Nhi cảm thấy được thắp lên chút may mắn. Xem ra tin tức là thật, người có ơn cứu mạng cô ta chính là vua Huyết Ngục. Chẳng qua tên thất bại không biết xấu hổ trước mặt này chỉ là tên giả mạo mà thôi.
Lập tức, vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý của đám người Yên Tử Sơn đã biến thành than trong nháy mắt. Bọn họ đã không thể khống chế nổi sự sợ hãi trong lòng mình.
Đặc biệt là Lâm Thiên Quang.
Sau khi biết tin dữ, anh ta hoàn toàn sợ hãi và ngồi phịch xuống đất, tim đập dữ dội vì kinh hãi, mồ hôi lạnh liên tục chảy từ trên trán xuống dưới.
Người anh ta vẫn luôn thờ phụng, hóa ra là tên giả mạo?
Hiện tại tên giả mạo đã bị vạch trần, chọc giận toàn bộ Huyết Ngục, chắc chắn tên giả mạo sẽ không được chết yên lành.
Mà anh ta cũng rất có thể bị liên lụy.
Thậm chí, tất cả những gì hiện tại anh ta đạt được cũng sẽ tan thành mây khói.
Xong rồi.
Hắn hoàn toàn xong rồi.
Trong nháy mắt, mọi người đều đột nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi lần lượt nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt kinh hãi.
“Anh không nên tới An Nam.”
“Đến đấy sẽ chết.”
Khi Lâm Thiệu Huy nói ra hai câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, hoàn toàn không hề coi trọng lời nói của anh.
Nhưng bây giờ, những gì Lâm Thiệu Huy nói đều đã được ứng nghiệm.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Thật sự giống như anh chính là vua Huyết Ngục.
Chuyện như vậy thật sự rất khó tin.
Nhưng mà vào lúc này, một cảnh tượng kinh hoàng hơn đã xảy ra. Đó là khi Cuồng thần Huyết Ngục nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Bộ dạng của ông ta giống như đang hỏi ý kiến Lâm Thiệu Huy.
Chuyện này thực sự làm cho da đầu của tất cả mọi người tê dại. Trong lòng bọn họ hiện lên một ý nghĩ cực kỳ điên rồ.
Đó là: Người kia, thực sự là vua Huyết Ngục sao?
Ngay cả Tư Mã Yên Nhi cũng nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ kinh hãi cùng kích động. Cô ấy vô cùng hy vọng Lâm Thiệu Huy chính là vua Huyết Ngục.
Như vậy thì cho dù có bị anh cướp đi lần đầu tiên, cô ta cũng không có gì phải oán giận.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy cười lạnh, mở miệng nói:
“Vừa rồi, gã đó đã xúc phạm vợ của tôi. Còn muốn vợ của tôi lên giường với gã.”
“Oành.”
Chỉ với một câu đơn giản cũng làm cho Cuồng thần Huyết Ngục và huyết ngục cường giả hoàn toàn nổi giận.”
Xúc phạm hoàng hậu?
Còn muốn hoàng hậu lên giường với tên vô dụng này?
Một tên hàng giả cũng dám nhục mạ hàng thật, tên này… Quả nhiên rất đáng chết.
Sau đó những vị cường giả Huyết Ngục nhìn chằm chằm vào tên giả mạo với ánh mắt tàn độc:
“Giả danh vua Huyết Ngục, máy đáng tội chết.”
Vừa nghe lời này, tên giả mạo kia đột nhiên như rơi vào hố băng, chết lặng. Một thứ nước màu vàng từ đũng quần gã chảy ra, rớt xuống dưới đất.
Gã khóc lóc nức nở, dập đầu điên cuồng: “Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cái mạng chó này cho tôi. Ngài muốn tôi làm gì cũng được.”
Hối hận. Lẽ ra hắn không nên đến An Nam.
Rõ ràng gã có thể ở nước ngoài, giả danh vua Huyết Ngục để làm mưa làm gió. Nhưng gã lại cố tình muốn trở về giết Lâm Thiệu Huy, cái tên “giả mạo” này.
Đây chắc chắn là tự tìm cái chết.
Nhưng lúc này, Cuồng thần Huyết Ngục đã dùng hai tay bóp cổ gã, từ từ nhấc bổng gã lên… Sau đó, đột nhiên kéo ra.
Đầu gã đã lìa khỏi cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.