Chương trước
Chương sau
Vừa nghe lời này, trong lòng tên giả mạo kia bèn mừng rỡ không thôi.
Theo gã, vốn dĩ Cuồng thần Huyết Ngục hỏi về thân phận của gã chắc chắn bởi vì ông ta không xác định được gã có phải vua Huyết Ngục hay không.
Nói cách khác, ông ta cũng chưa từng nhìn thấy vua Huyết Ngục.
Thành công rồi.
Ngay lập tức, gã nhân cơ hội tăng thêm khí thế, nói: “Không sai, tôi chính là vua Huyết Ngục.”
“Ông còn không mau quỳ xuống?”
Những người chứng kiến cảnh này có Yên Tử Sơn và Lâm Thiên Quang. Cả hai kinh ngạc, hai mắt như phát sáng. Không hổ là vua Huyết Ngục, chuyện này thật sự quá bá đạo rồi.
Vậy mà lại có thể khiến cho kẻ tàn bạo như ma – Cuồng thần Huyết Ngục phải quỳ xuống.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng hoảng sợ, kinh hãi.
Lúc tên giả mạo vừa dứt lời cũng là lúc...
“Bùm.”
Một tiếng nổ lớn đột nhiên phát ra.
Trong chớp mắt một cú đấm mạnh mẽ, cuồng bạo và chứa đầy sự giận dữ đã đấm vào tên giả mạo kia.
Khiến tên giả máo bị đánh văng ra ngay tại chỗ.
Yên lặng.
Cả một căn phòng đều chìm vào yên lặng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tên Cuồng thần Huyết Ngục với ánh mắt lo sợ như nhìn thấy quỷ. Thật sự thì bọn họ cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Ảo giác. Chắc chắn tất cả chỉ là ảo giác.
Đương nhiên bọn họ đã chứng kiến cảnh Cuồng thần Huyết Ngục đánh vua Huyết Ngục văng ra ngoài.
Đây là sự hỗn nghịch.
Đây là tội dám xúc phạm bề trên, rất đáng chết.
Chẳng lẽ Cuồng thần Huyết Ngục muốn tạo phản sao?
Giờ phút này, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt khó có thể tin, không biết vì sao Cuồng thần Huyết Ngục lại dám ăn gan hùm, làm loạn như vậy.
Cũng dám cắn chủ.
Điên rồi.
Chuyện này thực sự là điên rồi.
“Phụt.”
Nhưng lúc này, tên giả mạo ói ra máu ngay tại chỗ. Tuy rằng gã cũng có thực lực bậc thầy nhưng gã vẫn không phải là đối thủ của vị tướng dũng mãnh Cuồng thần Huyết Ngục kia?
Chỉ cần một chiêu là hoàn toàn bị trọng thương.
Lúc này, hai tròng mắt của gã đỏ rực, trong mắt hiện lên sự giận dữ và hận thù vô tận.
Gã đứng lên, hét một cách giận dữ với Cuồng thần Huyết Ngục:
“Cuồng thần Huyết Ngục, sao ông dám đánh tôi bị thương? Ông là tên phản nghịch, ông rất đáng chết.”
“Người đâu, mau tới. Đánh nhừ tử tên phản nghịch này.”
Lời nói vừa dứt.
Những cường giả Huyết Ngục không rõ chuyện gì xảy ra đều trợn mắt nhìn Cuồng thần Huyết Ngục.
Dù biết mình không phải đối thủ của Cuồng thần Huyết Ngục nhưng bọn họ vẫn nguyện chiến đấu một trận đến chết để bảo vệ tôn nghiêm vị vua của mình.
Bởi vì đối với bọn họ, vua Huyết Ngục chính là tín ngưỡng.
Mà tín ngưỡng là thứ tuyệt đối không được phép bị khiêu khích hay xúc phạm.
Chẳng qua là, Cuồng thần Huyết Ngục cũng cười một cách đầy khinh thường. Ánh mắt ông ta toát lên sự lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm vào tên giả mạo:
“Tôi hỏi lại một lần nữa, anh có phải là vua Huyết Ngục không?”
“Bình bịch.”
Đột nhiên tim của tên giả mạo đập một mãnh liệt.
Trong lời nói cũng tên Cuồng thần Huyết Ngục này có hàm ý khác. Rõ ràng ông ta đã biết được thân phận của tên giả mạo.
Chẳng mấy chốc, lông mày của gã đã cau lại. Gã biết rằng vào lúc này, bất luận có như thế nào cũng không thể thừa nhận thân phận, nếu không gã sẽ mất đi sự bảo vệ của cường giả Huyết Ngục. Lúc đó, không phải nghi ngờ gì nữa, chắc chắn gã sẽ chết.
Ngay lập tức, gã tức giận nói:
“Vớ vẩn. Tôi không phải vua Huyết Ngục thì chẳng lẽ lại là ông?”
“Câm miệng cho tôi.”
Cuồng thần Huyết Ngục hoàn toàn nổi giận rồi. Ông ta hét lên cực kỳ điên cuồng. Ông ta không thể chấp nhận thêm một lần nữa việc tên vô dụng này xúc phạm Thần Minh trong lòng ông ta.
“Ngay cả một chiêu của tôi cũng không đỡ được. Một người vô dụng như vậy mà cũng dám tự xưng là vua Huyết Ngục sao?”
“Bùm.”
Những lời này như sét đánh ngang tai, lập tức gây chấn động cho toàn bộ mọi người ở đây.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn về phía tên giả mạo kia. Trong lòng bọn họ tràn ngập sự hoảng sợ và sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là Lâm Thiên Quang.
Lúc này, trong nháy mắt vẻ kiêu ngạo và khinh thường lúc đầu của anh ta đã biến thành sự sợ hãi, kinh hoàng, gần như bị dọa sợ đứng tê liệt ngay tại chỗ.
Người này là tên giả mạo?
Sao có thể như thế được… Làm sao ngài ấy có thể là hàng giả được chứ?
Nhưng vào lúc này, Cuồng thần Huyết Ngục lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói lộ ra sự vô cùng tức giận:
“Tôi chính là người được vua Huyết Ngục tự tay đào đạo. Ở trước mặt ngài ấy, tôi chỉ như một con kiến bình thường. Ngay cả một chiêu của ngài ấy, tôi cũng không thể chống đỡ nổi.”
“Nhưng tên rác rưởi nhà mày đã hoàn toàn bị thương khi trúng đòn đánh của tao. Một người như mày làm sao có thể là vua Huyết Ngục.”
“Oành.”
Một lần nữa, toàn bộ mọi người đều xôn xao.
Và những vị cường giả Huyết Ngục đều như vừa tỉnh lại sau giấc mơ. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào tên giả mạo với ánh mắt giận dữ.
Lúc này, bọn họ hoàn toàn tức giận rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.