Chương trước
Chương sau
Gì cơ?
Huyết Lang sững người, nhìn thảo dược mà Huyết Tổ vừa đưa ra, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ, không thể tin nổi:
“Sư phụ, cây… cây thảo dược này có thể giúp con chữa khỏi đan điền thật à?”
Ánh mắt của Huyết Lang lộ rõ vẻ kích động. Vốn dĩ anh ta cứ tưởng là mình đã xong đời rồi, nào ngờ lại…
“Đúng vậy.”
Huyết Tổ mỉm cười vui vẻ.
“Cây này có tên là cỏ Ma Quỷ! Là loại cây chỉ có ở hồ La Bố. Sư phụ đã sống ẩn ở chỗ hoang vu đó tròn năm năm nhưng chỉ tìm được có hai cây mà thôi. Một cây sư phụ đã dùng rồi, chỉ còn lại mỗi một cây đó thôi!”
Năm năm tìm được hai cây.
Nghe ông ta nói vậy, cuối cùng Huyết Lang cũng hiểu ra sao sư phụ mình lại sống ẩn ở hồ La Bố rồi. Anh ta hỏi Huyết Tổ với ánh mắt ngấn lệ:
“Sư phụ, chẳng lẽ năm đó đan điền của sư phụ cũng bị vỡ ư?”
Nếu như đan điền ông ta không có vấn đề gì thì Huyết Lang cũng không thể nghĩ ra được tại sao sư phụ mình mạnh như vậy mà vẫn phải cố tìm cỏ Ma Quỷ làm gì.
Nhưng nghe xong câu hỏi của Huyết Lang, Huyết Tổ lại nhìn về phía Tây Nam, giống như có thể nhìn xuyên qua bầu trời đêm rộng lớn đó, thấy mặt biển mà đã in sâu trong lòng ông ta bao năm nay, và một người anh em giống ác ma ấy.
“Đúng vậy! Năm năm trước, lúc sư phụ quay lại An Nam, đan điền của sư phụ đã vỡ vụn ra rồi, thực lực cứ vậy mà giảm xuống. Nhưng vì một người, nên sư phụ không muốn từ bỏ.”
Nói xong, trong đầu Huyết Tổ hiện lên một bóng người gầy gò.
Người đó đeo mặt nạ quỷ, dù ông ta đã ở bên đó rất nhiều ngày đêm rồi nhưng vẫn không nhớ nổi khuôn mặt của anh. Nhưng chính người đàn ông không rõ mặt đó lại khiến Huyết Tổ không thể từ bỏ được, mà cũng không cam lòng từ bỏ chút nào.
“Lúc sư phụ rời khỏi vùng biển đó, sư phụ đã tự thề với lòng mình rằng nhất định sẽ có một ngày sư phụ sẽ chữa khỏi đan điền, tăng thực lực lên rồi quay lại bên người đàn ông đó, bảo vệ cậu ấy!”
Đoàng!
Nghe xong câu này, Huyến Lang hoảng sợ. Anh ta không tưởng tượng ra nổi, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mà lại khiến cho một người mạnh như sư phụ mình phải trung thành đến mức đó.
Hồ La Bố là một nơi chẳng có gì, nếu ra đó ở thì sẽ phải chịu đựng sự buồn chán và cô độc không phải ai cũng chịu được.
Không đồ ăn, không nước uống, không bạn bè, tóm lại là chẳng có gì cả.
Nếu là người bình thường mà sống ở chỗ như vậy một năm thì kiểu gì cũng sẽ phát điên lên, vậy mà một người hung dữ như Huyết Tổ lại có thể lẳng lặng ở nơi đó, đày đọa bản thân mình tận năm năm trời, cuối cùng cũng tìm được cỏ Ma Quỷ để chữa khỏi đan điền cho mình.
Mị lực của người đàn ông đó thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Huyết Lang.
“Sư phụ, rốt cuộc thì người đó là ai vậy? Con từng thấy sư phụ cứ nhìn mãi về hướng Tây Nam, bây giờ người đó đang ở đấy ạ?” Huyết Lang tò mò.
Năm đó, khi anh ta mới bắt đầu đi theo Huyết Tổ, cứ đến tối là anh ta thấy Huyết Tổ ngồi một mình dưới bầu trời đêm, giống như một con sói cô độc đang thầm khóc vì nhớ đàn sói của mình. Mãi đến bây giờ, Huyết Lang vẫn không thể quên được cảm giác hoài niệm, xót xa, đau thương ấy.
“Cậu ấy ư?”
Huyết Tổ nhớ đến người đó, dịu dàng mỉm cười:
“Đó là một người đàn ông như thần! Mười ba tuổi, một mình tiến vào An Nam, tự giết sạch mười sát thủ hàng đầu, giết chết một nhân vật lớn nước ngoài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.