Chương trước
Chương sau
Nhưng Lâm Thiệu Huy không ngờ rằng Huyết Bộc đã biến mất ở An Nam từ mấy năm trước rồi mà bây giờ lại đổi tên thành Huyết Tổ, trở thành người cầm đầu một vùng.
Thật ra câu nói “Thiết Huyết bất tử, có ta vô địch” chính là khẩu hiệu của Huyết Ngục!
Năm đó, các tử sĩ ở Huyết Ngục đã hô khẩu hiệu đó ở khắp các ngõ ngách ở trên thế giới.
“Lâm Thiệu Huy, anh… anh sao thế?”
Lúc này Bạch Tố Y mới phát hiện ra Lâm Thiệu Huy có gì đó sai sai, cô bất ngờ thấy ánh mắt của anh hơi ngấn lệ. Ánh mắt ấy đầy vẻ tang thương và hoài niệm, giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó rất đau lòng.
Hả?
Ba năm bên nhau, đây là lần đầu tiên Bạch Tố Y thấy Lâm Thiệu Huy có vẻ mặt đó.
“Không… không có việc gì!”
Lâm Thiệu Huy nhận ra mình vừa bị xúc động quá, lập tức nở một nụ cười cứng nhắc.
Nói xong, Lâm Thiệu Huy lại quay đầu, nhìn sang màn hình TV đã chuyển sang trạng thái tối đen.
Thật ra ban đầu anh cũng không định tham gia vào cuộc chiến đại tông sư ngày mai mà chỉ định tìm một cơ hội nào đó, dạy cho Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn một bài học, dập tắt ý định báo thù cho cháu trai, cháu gái của họ mà thôi.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Huyết Tổ đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch của anh.
“Chắc ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau đấy.”
Lâm Thiệu Huy thì thầm một câu rồi mỉm cười đầy sự vui vẻ, mong chờ.
Cùng lúc đó!
Trên đường đi từ thành phố Hải Dương sang thành phố Nam Giang.
Một người cực kỳ lôi thôi lếch thếch đang quỳ hẳn xuống đất, trước mặt anh ta là một người đàn ông khá lớn tuổi.
“Sư phụ, đồ đệ vô dụng, làm mất thể diện của người rồi ạ.”
Người lôi thôi đang quỳ đó là một cậu thanh niên, bộ quần áo của anh ta đã bị máu tươi nhuốm đỏ, dần trở thành màu đỏ như máu, tóc tai bù xù, nhìn qua chẳng khác gì một tên ăn mày.
Nhưng nếu có người biết anh ta thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, vì anh ta chính là Huyết Lang – một trong mười một sát thủ trẻ nhất Đông Á.
Mà người đứng trước mặt anh ta, chính là Huyết Tổ.
Huyết Tổ nhìn đồ đệ đang quỳ dưới đất của mình, ánh mắt của ông ta lộ rõ vẻ phức tạp.
“Lang, bây giờ vết thương của con thế nào rồi?”
Nghe câu hỏi thăm của sư phụ, vẻ mặt Huyết Lang tràn đầy vẻ cay đắng và cô đơn.
“Thưa sư phụ, con… bị phế hẳn rồi ạ! Mặc dù bây giờ vẫn còn sức mạnh cơ bắp nhưng vì đan điền đã hỏng hẳn rồi nên thực lực cũng bị hạ xuống khỏi bậc tông sư. Không còn đan điền nữa nên kiếp võ đạo của con chắc cũng phải bỏ rồi!”
Đang là một ngôi sao sáng trong giới sát thủ Đông Á, bây giờ lại bị hạ xuống dưới bậc tông sư, đối với Huyết Lang, sự đả kích này đúng là trí mạng.
Nhưng nghe xong câu đó, Huyết Tổ lại mỉm cười:
“Nhóc con, số của con cũng may đấy.”
Gì cơ?
Huyết Lang hơi giật mình, lòng nghi ngờ hiện rõ trên mặt, mình đã bị giáng xuống bậc tông sư rồi, sao sư phụ lại còn bảo là mình vẫn may mắn.
“Có biết tại sao sư phụ cứ sống ẩn ở hồ La Bố này mãi không?”
Hả?
Huyết Lang hơi giật mình, nhìn sư phụ rồi lắc đầu.
“Thưa sư phụ, con không biết ạ.”
Anh ta thật sự không hiểu tại sao thực lực của Huyết Tổ mạnh như vậy nhưng sao ông ta cứ sống ẩn ở hồ mãi mà không chịu ra ngoài. Anh ta đã khuyên bảo Huyết Tổ hàng trăm lần, nhưng đối phương vẫn không chịu nghe. Thậm chí Huyết Lang còn nghĩ, nếu không có vị đại tông sư họ Lâm kia thì có khi sư phụ của mình sẽ ở ẩn mãi mãi.
“Vì sư phụ đang tìm một loại thảo dược có thể chữa khỏi đan điền.”
Nói xong, Huyết Tổ lấy một cây thảo dược khô từ trong lòng ra, mỉm cười với Huyết Lang.
“Nó sẽ giúp con sống lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.