Bầu không khí trong gian phòng lúc này cực kỳ kỳ lạ.
Bạch Chí Phàm tự tay tát từng cái một lên mặt mình, còn Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh lại khoanh tay cười tủm tỉm đếm cho anh ta.
Chát!
"Sáu!"
Chát!
"Bảy!"
Không thể không nói rằng Bạch Chí Phàm rất tàn nhẫn với bản thân mình.
Anh ta thẳng tay tát từng cái một lên mặt mình, một hồi sau, gương mặt của Bạch Chí Phàm vừa sưng vừa đỏ lên hệt như cái đầu heo vậy.
Một vệt máu chảy ra khỏi khóe miệng Bạch Chí Phàm, mới nhìn qua thôi đã thấy anh ta cực kỳ thê thảm!
Chát!
Cuối cùng anh ta cũng tự tát xong, cả người Bạch Chí Phàm như mất hết sức lực, anh ta thở dài một tiếng rồi ngã xụi lơ trên mặt đất.
"Tôi... Tôi đánh xong rồi!"
"Thần y Lâm, bây giờ anh có thể đồng ý với chúng tôi chưa!"
Vốn dĩ Bạch Chí Phàm cũng là một người có gương mặt không tồi nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mặt anh ta đã không còn chút cảm giác nào nữa rồi.
Cảnh tượng này khiến bác cả Bạch Long Hải run rẩy cả người.
Bạch Chí Phàm con trai của ông ta chính là thiên tài trong thiên tài, thế mà nó lại bị nhục nhã như thế.
Bạch Long Hải lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, ông ta hận không thể băm tên mỏ quả đen này thành trăm mảnh: "Lâm Thiệu Huy, thằng chó này, mày cứ ở đây chống mắt lên mà xem! Đợi sau khi thần y Lâm trị khỏi cho ông cụ rồi thì xem thử ông đây lột tấm da chó của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/925041/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.