“A...... Thật có lỗi...... Ta về muộn quá, ngươi hẳn là rất đói bụng! Ta lập tức đi nấu cơm cho ngươi ăn......” Thiệu Đê Vĩ thở hổn hển nói.
Tan ca, y liền từ chỗ làm vội vàng chạy về nhà. Thiệu Đê Vĩ hôm nay vốn phải làm ba ca, nhưng băn khoăn đến Ám Dạ có thương tích trong người lại phải ở nhà một mình nên y đành phải hướng nhà hàng xin phép.
Mà nguyên bản Thiệu Đê Vĩ trước tám giờ đã có thể về đến nhà (bình thường thì rạng sáng một chút mới về đến nhà),nhưng lại có chuyện ngoài dự kiến xảy ra. Đó là vì hôm nay nhà hàng rất đông khách mà người làm thì lại ít đến đáng thương, Thiệu Đê Vĩ quả thực bị xoay như chong chóng, ngay cả cơ hội để thở dốc cũng không có, chỉ có thể nói là mệt thảm. Nhưng mà quản lý nhà hàng vẫn không ngừng hét to bắt làm việc, thật sự là không đem y để vào mắt.
Từ chỗ làm về đến nhà chẳng gần mấy, nhưng mà Thiệu Đê Vĩ vì nghĩ tiết kiệm một chút nên quyết định đi bộ về nhà, bởi vậy mới bị muộn thế.
Thiệu Đê Vĩ buông ba lô xuống, sau đó thì vội vội vàng vàng chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Ám Dạ lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Thiệu Đê Vĩ, người thường chạy hộc tốc như vậy hẳn là mặt phải đỏ bừng lên, nhưng mặt Thiệu Đê Vĩ một chút cũng không đỏ, ngược lại chỉ thấy tái nhợt, dấu hiệu của bệnh tật.
Trong lòng Ám Dạ không hiểu sao nổi lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dich-ban-minh-nam-hoan/2578920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.