Ám Dạ thật vất vả mới làm cho người trong lòng mình bình tĩnh trở lại, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến Thiệu Đê Vĩ thương tâm đến vậy?
Hắn đang giơ tay muốn lợi dụng ma pháp để xem rõ quá khứ của Thiệu Đê Vĩ thì, trong phòng đột nhiên xuất hiện ba vị khách.
“Vương, ngài không có việc gì thật sự là tốt quá!” Một vị thoạt nhìn nhã nhặn tốt bụng, dáng người cao gầy biểu tình vui sướng kêu lên.
“Ta đã nói mà! Người này nào có thể dễ dàng gặp chuyện không hay được. Bảo các người không cần như vậy sốt sắng mà các ngươi đâu có nghe.” Người vừa nói là một nam tử, không biết từ khi nào đã ngồi trên chiếc giường độc nhất trong phòng này.
“Mấy người các ngươi, nói nhỏ giọng một chút.” Ám Dạ thật vất vả mới dỗ cho Thiệu Đê Vĩ ngủ được, hắn không muốn sự xuất hiện của mấy người kia sẽ đánh thức y dậy, cho nên mới trầm giọng đưa ra cảnh cáo.
Bất quá, hình như hoàn toàn ngược lại. Thiệu Đê Vĩ trong lòng hắn bắt đầu nhúc nhích cử động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ rên rỉ, có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Ám Dạ thấy vậy vội vàng ghé vào tai Thiệu Đê Vĩ ôn nhu nói: “Ngoan! Tái ngủ nhiều thêm chút nữa.” Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng vỗ về Thiệu Đê Vĩ, thẳng đến khi y nặng nề chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.
Ám Dạ như thế hành động ôn nhu, khiến cho ba người đứng kế bên kinh ngạc trừng lớn mắt, hai mặt nhìn nhau, nói không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dich-ban-minh-nam-hoan/2578916/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.