Tóm tắt nội dung: A Kim, anh biết đường không?
============================
Kim Phả La ngủ cả buổi trưa, khi tỉnh lại thì đã là chạng vạng rồi.
Đột nhiên y cảm thấy hình như trên giường mất đi thứ gì đó, có hơi không quen, quạnh quẽ.
Đúng rồi, là thiếu... Một người.
Bình thường bất luận y bày cái mặt từ chối cỡ nào, giọng trào phúng mỉa mai cỡ nào thì người nọ cũng sẽ mặt dày quấn lấy y, tới sờ sờ cạ cạ vào y, coi y như chó mà chọc.
Thậm chí còn sợ ma tới mức mà không dám về phòng, sống chết gì cũng phải ở chỗ của y, đuổi cũng không đi.
Da mặt dày còn hơn tường thành, ghét thật.
Bây giờ người nọ không có ở đây nữa thì y lại cảm thấy quạnh quẽ.
...Lạ thật.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ lên trấn Kim Lăng một màn tối mỏng.
Mặt trăng không thể đợi mà leo lên ngọn cây.
Kim Phả La nhìn chị Trần và Lục Nhất Minh giả mạo này ở trong sân nói chuyện cười cười, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Thế nhân ngu ngốc, chỉ nhìn thấy thân xác, mà lại không biết bên dưới thân xác đó ẩn chứa thứ gì, nghe người ta nói ngọt mấy câu mà đã vui mừng.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách chị Trần, chỉ trách Hoa Mạc Ngôn này xảo quyệt quá thể, thật sự là một người giỏi đoán ý và xem sắc mặt, chỉ thạo hư miệng vơ lưỡi.
Về phần Lục Nhất Minh, bất quá cũng là do quả táo nhãn lồng mà thôi.
Người sống trên đời, luôn phải nếm cay đắng, nếu không sẽ không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vat-nha-tui-muon-len-troi/930013/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.