“Đại nhân!”
“Công tử!”
Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêugào như hòa làm một. Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính đang định xích ta lại vội buông lỏng ta. Hơn nữa cũng không dám xích nữa, mà thay bằng dây thừng. Sau đó liền giải ta đi.
Kỳ thực ta cho rằng,triều đình không có khả năng biết Huyện lệnh là chủ mưu vụ cướp quânlương, trước hết việc này chỉ có một số ít người biết, đại bộ phận quầnchúng nhân dân đều là nhân cơ hội này vào hôi của. Huống hồ, người bìnhthường cũng không có khả năng đi mật báo, cho nên trong chuyện này nhấtđịnh có vấn đề.
Huống hồ, ngay từ đầu Mã Văn Tài cũng không nói muốnbắt người, cũng không nói triều đình có lệnh gì cả, mọi chuyện chỉ xuấthiện khi hắn nhìn thấy Lương Sơn Bá, không chừng người này là đang muốntrả thù. Nói cách khác, cho dù có muốn bắt người, cũng chỉ có thể là tahoặc là Vương Lam Điền, nghĩ thế nào cũng không thể liên quan tới LươngSơn Bá, ngay cả quần áo hắn mặc cũng không phải quan phục. Mã Văn Tàilàm như vậy, khả năng là do ý của hắn.
Có lẽ Mã Văn Tài đối với Lương Sơn Bá chính là trời sinh đã không hợp nhau? Thì ra cũng không phải làvì Chúc Anh Đài mới như vậy. Trong khi ta miên man nghĩ lung tung, thìrất nhanh đã bị bọn họ mang ra khỏi phủ và tiếp tục hướng về cổng thành. Nhưng mà Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không có nghĩ lung tung nhưta, mà lẳng lặng đi theo đoàn binh lính. Đi cùng với bọn hắn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611774/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.