“Đúng vậy.” Lương Sơn Bá kỳ quái nhìn ta, “Ngươi không biết sao? Haitháng sau khi ngươi đi, Văn Tài huynh cũng rời khỏi trường.”
Hắn, hắn thật sự đã đến Thái Nguyên sao? Hắn đi lúc nào?
Bất quá nhìn vẻ mặt Lương Sơn Bá cũng mờ mịt, ta đoán hắn cũng không rõchuyện này. Quên đi, hiện tại cũng không phải thời điểm để hỏi kĩ cáinày. Quan trọng nhất bây giờ, là phải cứu ca ca ta về.
Trênđường đi, ta liền hỏi Lương Sơn Bá về các học sinh khác. Lương Sơn Bánói Tuân Cự Bá cũng đang tới đây, Cự Bá huynh xuất phát từ sớm, hẳn phải đến rồi, lại hỏi ta có nhìn thấy Cự Bá không. Ta lắc đầu, trong lòngthầm hi vọng tên kia không gặp chuyện bất trắc giữa đường.
Nóitới nói lui, không biết làm sao đề tài lại chuyển tới Chúc Anh Đài. Kỳthực ta không muốn hỏi thăm về nàng, bất quá Lương Sơn Bá hiển nhiênkhông biết, hắn nói Bát ca của Anh Đài không hiểu có chuyện gì mà cònchưa tốt nghiệp đã hùng hổ kéo Anh Đài về nhà. Nói tới đây, Lương Sơn Bá lại nói, Anh Đài trước khi đi, để lại cho hắn một bài thơ rất khó hiểu, dặn hắn nhất định phải đọc kĩ, nói là khi nào hiểu được hàm ý của thơ,thì phải đi tìm hắn. Nhưng mà Lương Sơn Bá cho tới giờ vẫn không hiểuthơ có ý gì.
Ta có chút tò mò, liền hỏi bài thơ thế nào, LươngSơn Bá liền bảo Tứ Cửu mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấyđiệp đưa cho ta. Ta nhận lấy, tập trung đọc:
Người đi và người ở
Đi rồi người nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611772/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.