Tuy là nói như vậy, nhưng muốn trà trộn đi vào trong núi, cũng phải tốnkhá nhiều công sức. Ta không phải là tướng quân, trong tay không có binh lính, cũng không có bản lĩnh dẫn theo dân trong huyện lên núi truy bắtsơn tặc, cho nên chỉ có thể tận lực tìm cách trà trộn đi vào.
Đếnhuyện Mậu, trên người ta vốn mang theo không ít vàng, hiện tại xem ratạm thời chưa biết dùng thế nào, nên tìm một chỗ kín đáo, chôn vàngxuống dưới đất để dự phòng về sau. Về phần lương khô, ta giữ lại một ítcho bản thân, phần còn lại đều để cho bọn nha dịch ăn. Hi vọng là có đồăn rồi, bọn họ có thể chống đỡ đến lúc ta cứu được ca ca hoặc là trihuyện mới nhậm chức đến, mà không bị chết đói.
Hỏi thăm dãy núi bịbọn sơn tặc chiếm đóng xong, mặc cho bọn nha dịch nỗ lực giữ lại, ta vẫn quyết định đem giầy vải đổi thành giầy rơm, lại ở trên mặt bôi lên ítbùn đất, nỗ lực làm cho khuôn mặt của bản thân trở nên mơ hồ không rõ,sau đó nắm lấy con ngựa già vì mấy hôm nay chỉ được ăn cỏ khô mà cànggầy hơn, một người một ngựa thẳng hướng tới “Hắc phong sơn”.
Ngọn núi này cũng không phải là núi cao hiểm trở, cho nên ta đoán đám cướp nàycũng là mới lập nên. Ta giục ngựa đi, mới vừa đến chân núi, đã có vàingười cầm vũ khí trong tay, khuôn mặt hung ác vây quanh ta, quát lớn:“Người nào? Đến đây làm gì!”
Ta giả bộ bị họ dọa cho sợ hãi, lùi ngựa lại phía sau mấy bước, sau đó cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611771/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.