Thù lao?
“Đi ra ngoài cho ta. Chúng ta đợi lát nữa hãy bàn thùlao.” Ta không nói hai lời liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài ra ngoài. Hìnhnhư là bình thường ta quá nhường nhịn hắn, cho nên kẻ này mới được thểthấy ta càng nhún nhường thì hắn càng kiêu ngạo, lúc này thấy ta rốnglên, liền không nói gì nữa, mặc kệ ta túm ra khỏi phòng của Ngọc Vô Hà,sau đó đi vào một gian phòng trống.
Lúc này, tú bà hình như đã ngheđược tin có người làm loạn, liền mang theo một đám người vây lấy chúngta, lại bị Mã Văn Tài tùy tay ném ra một thỏi vàng, lập tức mừng rỡ vẫyđuôi, liên thanh nói công tử muốn ở bao lâu xin cứ tùy ý, muốn cô nươngnào thì cứ nói với nàng một tiếng là được. Mã Văn Tài cau mày, tỏ vẻ các ngươi cứ cút đi là được rồi, vì thế tú bà kia liền vung tay lên, chỉhuy đám bảo tiêu tiếp tục đi tìm kiếm hai con “tiện nhân dám đào tẩu”.
Ta mơ hồ cảm thấy người nàng muốn tìm hẳn là ta và Chúc Anh Đài, liền âmthầm may mắn vừa rồi kịp thời trốn vào trong phòng, tú bà không nhìnthấy, bằng không chỉ bằng một thỏi vàng này Mã Văn Tài đừng hòng đuổiđược bọn họ đi. Phải biết là trong lầu xanh, người mới đến giá luôn caohơn một ít, mà tú bà lại có công phu sư tử ngoạm, nhất định sẽ đòi hắnkhông ít tiền đâu.
Khụ khụ, ta đây là đang lo cho ai a. Có tiêu nhiều tiền không thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ở cùng nhau quá lâu cũngkhiến cho ta không tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611756/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.