Hỏng bét, lần này nếu bị Mã thái thú phát hiện ra, đời ta coi như xong rồi!
Ta không dám làm ra động tác quá lộ liễu, chỉ không ngừng dùng ánh mắt ámchỉ cho Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá cũng nhìn ra tình huống không ổn, vội vàng tiến lên trước, dùng thân thể chắn trước mặt ta, làm bộ không cónhìn ra Mã thái thú là muốn lại gần để xác định ta và Chúc Anh Đài cóphải người quen hay không, mà một mực nghĩ rằng hắn đang định ra cửachạy trốn, trong miệng không ngừng nói với Mã thái thú: “Không được,không được. Chạy đường này sẽ gặp Văn Tài huynh mất!”
“Vậy phải làmsao bây giờ?” Nhắc đến Mã Văn Tài, Mã thái thú đầu óc liền không cònminh mẫn. Lương Sơn Bá chạy ra phía trước mở cửa sổ: “Thái thú đại nhân, đi bên này, như vậy sẽ an toàn.”
Ngay sau đó, chỉ thấy Mã thái thúxưa nay luôn nghiêm túc oai phong, nay lại một tay ôm quần áo, vội vàngnhảy từ cửa sổ ra vườn hoa bên ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất đã vộivàng trốn. Lúc này, Lương Sơn Bá cũng vội vàng nói với chúng ta: “AnhĐài, A Đường, chúng ta mau đi thôi. Nếu để bọn họ bắt được thì sẽ phiềnphức đấy.”
“Mau.” Ta gật gật đầu, vừa định cũng nhảy qua cửa sổ, đãthấy Chúc Anh Đài đứng bên cạnh như là nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm,kinh ngạc đứng bất động tại chỗ. Lương Sơn Bá cũng phát hiện ra nàngkhông ổn, định đưa tay kéo nàng đi. Không ngờ Chúc Anh Đài lại giãy khỏi tay hắn, bước đến bên giường.
Ta và Lương Sơn Bá đều sửng sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611755/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.