Lần nữa mở mắt, là lúc mặt trời lặn.
Tôi mệt mỏi vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng đỏ cam từ giếng trời chiếu xuống.
Cách hôm đó đã qua hai ngày, ngoại trừ đưa cơm, những lúc khác tôi đều không gặp Bạch Tứ.
Có lẽ bởi vì tôi là người của thế giới khác, thời gian ở đây đã có chút lâu, số lần vô cớ hôn mê cũng ngày càng tăng.
Tôi sợ rằng, tôi sẽ biến mất.
Không.
Tôi sợ rằng, nếu tôi biến mất, sẽ không ai có thể cứu Bạch Tứ.
Mờ mịt, hoảng hốt.
Tôi di chuyển cơ thể nặng nề vào toilet, lấy chiếc điện thoạt đã lén lút giấu đi mang ra.
Khởi động máy.
Rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, còn có mấy tin nhắn cảnh cáo.
[ Cậu là ai? Trộm điện thoại của tôi có mục đích gì?! Cậu tốt nhất nên trả lại nguyên vẹn cho tôi càng sớm càng tốt, bên trong cái gì cũng không được nhìn.]
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, ai lại quan tâm đến chuyện của ông chứ.
Có thể do lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi mở Wechat và album ảnh của hắn ra nhìn một chút.
Chậc, lớn tuổi rồi còn học đòi làm hải vương*, ngay cả thiếu nữ nhỏ tuổi cũng không tha.
Hải vương: bắt cá nhiều tay.
Tôi không thể chịu đựng nổi nội dung của video, nhất thời cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng thoát ra.
Sau đó tôi tìm số điện thoại của Bạch tổng, cầm di động hồi lâu rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn.
[Bạch Tứ đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tuy/2500757/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.