Chương trước
Chương sau
Hoa Lan nhỏ vẫn còn ngây người, Đông Phương Thanh Thương trở tay là có thể khiến họ thoát ra khỏi chỗ đó sao?

Nàng nhìn quanh, phát hiện họ đang đứng trong một cái hố lớn, xem ra cái hố này là do hắn tạo nên khi họ thoát ra.

Hoa Lan nhỏ bất giác nhẹ giọng hỏi: “Đại ma đầu, đây là đâu vậy?”

“Chúng ta từ đâu vào thì từ đó ra thôi.” Nói xong, Đông Phương Thanh Thương cất bước, dưới chân hắn đang đạp một mảnh kính vụn, mặt kính đã không còn, chỉ còn lại vành kính bên ngoài.

Hắn không nhìn vành kính lấy một lần, ôm eo Hoa Lan nhỏ kéo nàng nhảy lên khỏi hố.

Quả nhiên như Đông Phương Thanh Thương nói, họ vẫn còn ở Ma giới, trên con đường bị hắn phá hủy gần hết, xa xa là Tế điện và kim thân bị hắn lật đổ trước đó.

Phía trước Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương không xa còn có sát thủ dùng dây thừng trói Đại Dữu, buộc chặt nó dưới đất.

Đuôi Đại Dữu không ngừng vùng vẫy, như đang giãy giụa lần cuối, nghe thấy động tĩnh bên này nó bèn quay ngoắt đầu lại, khi nhìn thấy Ma Tôn thì chiếc đuôi lớn vẫn còn vùng vẫy của nó lập tức đập lên đập xuống, giống như đang nói: “Cứu tôi...”

Hoa Lan nhỏ thấy Đại Dữu như vậy, lòng thầm nói, rắn khổng lồ của Ma giới một khi sợ hãi cũng chẳng khác gì nàng...

Nhưng ngoài Hoa Lan nhỏ thì không ai chú ý tới Đại Dữu nữa.

Tất cả sát thủ của Ma giới trên đường đều ngơ ngác nhìn về phía họ, toàn bộ ánh mắt tập trung vào Ma Tôn.

Khổng Tước ngã ngồi bên đó, Thừa tướng Thương Khuyết đứng bên cạnh Khổng Tước, họ nhìn Ma Tôn, vẻ mặt đều không giấu nổi sợ hãi.

Khổng Tước lạc giọng nói: “Không thể nào... Sao hắn có thể...”

“Ha” Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, vẻ mặt như Tà thần...

Hay phải nói hiện giờ hắn chính là Tà thần.

“Hậu bối to gan, khiến bổn tọa kinh ngạc hơn cả tiền nhân của Ma giới.”

Lúc này vết thương bị trường kiếm lửa của Ma Tôn đâm trên bụng Khổng Tước vẫn còn đang cháy, một tay ôm vết thương, tựa như đang gắng sức cầm máu. Gã nghiến răng, đưa tay ra phía sau như muốn Thương Khuyết dìu mình đứng lên.

Nhưng nào để Thương Khuyết hành động, Đông Phương Thanh Thương đã lắc người, chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Khổng Tước, không ai nhìn rõ hắn ra tay thế nào, chỉ tích tắc Thương Khuyết đã bị một lực đạo đẩy ra xa, ngã thẳng lên bức tường bên kia đường, xuyên qua tường rơi vào trong căn nhà gạch đá ngổn ngang, khí tức biến mất. Còn Khổng Tước bị Ma Tôn bóp cổ xách lên.

Lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương cháy lên một ngọn lửa.

Gương mặt yêu mị của Khổng Tước tái nhợt, đầy vẻ đau đớn.

“Ngươi dám to gan tính kế bổn tọa, có từng nghĩ đến hậu quả không?”

Khổng Tước đã không còn hơi sức trả lời. Nhưng Hoa Lan nhỏ sau lưng Đông Phương Thanh Thương thầm giật mình, nghiêm túc tính lại, hình như nàng cũng tính kế hắn không ít lần đâu...

Hiện giờ Đông Phương Thanh Thương đã thu lại oán linh và những dục vọng hỗn tạp của hắn vào cơ thể, yêu hận tình thù của hắn chắc chắn càng mãnh liệt hơn, tuy trước đó hắn không có ý định sau này sẽ tính nợ cũ với nàng, nhưng nói không chừng bây giờ hắn có ý định đó thì sao?

Nàng đang mang cơ thể đất sét hắn cần, không có gì phải lo lắng, nhưng sau này...

Hoa Lan nhỏ bóp cằm suy tư, có nên nhân thời gian sắp tới lấy lòng hắn không... Nói không chừng khiến hắn vui, sau này sẽ không tính nợ cũ với nàng nữa.

Trong lúc Hoa Lan nhỏ còn đang thầm suy ngẫm, Khổng Tước bên kia giãy giụa trong tay Ma Tôn nói: “Bọn ta hồi sinh Tôn thượng... không phải... để Tôn thượng... chìm đắm trong chuyện Thượng cổ...”

“Bổn tọa hành sự thế nào cần gì kẻ khác xen vào” Ánh mắt màu máu của Đông Phương Thanh Thương bừng bừng sát khí, nụ cười trên môi vừa mỉa mai vừa ngông cuồng: “Nếu ngươi không phục thì đến chiến với bổn tọa.”

Vừa dứt lời, hắn vung tay vứt Khổng Tước ra.

Ở cuối con đường, trên bậc thang trước Tế điện bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên một tấm kia dài màu đen, chĩa thẳng lên trời như một thanh kiếm.

Thân hình Khổng Tước như một mũi tên, bị ném mạnh lên trên tấm bia đá màu đen đó. Lúc cơ thể gã gần va vào bia, trên bia bỗng nhiên mọc ra mấy thanh gai nhọn, đâm xuyên qua cơ thể Khổng Tước, treo gã lên trên.

Máu tươi nhỏ tí tách, nhanh chóng chảy thành một ấn ký máu trên tấm bia màu đen.

Khổng Tước cúi đầu, không biết đã chết hay là ngất đi.

Hoa Lan nhỏ còn đang kinh ngạc nhìn, Đông Phương Thanh Thương đã bước lên phía trước, hắn ngẩng đầu nói, giọng không lớn nhưng truyền tới mọi ngóc ngách của Ma giới: “Bổn tọa đã quay lại thế gian, vương quyền của Ma giới chính là của bổn tọa, nếu có ai bất mãn, giết.”

Mọi thứ im lặng như tờ.

Không một ai dám cử động.

Khi ánh mắt của Ma Tôn lướt qua, áp lực trong không khí nặng dần khiến tất cả mọi người đều cong gối, đồng loạt phủ phục dưới đất.

Dây thừng trói Đại Dữu tựa như bị lưỡi đao trong không trung cắt đứt, phát ra tiếng “phựt” rồi bung ra, nhưng Đại Dữu không đứng thẳng mà cũng phủ phục dưới đất như những người khác, cúi đầu khấu bái với vua của họ.

Ma Tôn bước tới phía trước, mỗi bước đi của hắn đều khiến vùng đất của Tế điện Ma giới ở xa xa rung chuyển.

Đá nhọn dưới đất mọc lên, giống như tấm bia màu đen lúc nãy, từng thanh từng thanh vươn lên, hất tung gạch đá của Tế điện sụp đổ, lật lại kim thân của Ma Tôn bị ngã trước đó. Từng thanh từng thanh đá cứng màu đen ghép lại, tạo thành một cung điện màu đen trên vùng đất của Tế điện cũ.

Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đến đờ người.

Nếu nàng đoán không lầm, những thanh đá đen đó chắc chắn là từ pháp lực của Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ thành...

Dùng pháp lực tạo thành một vương cung, những chuyện Ma Tôn làm thật sự... hoàn toàn không nằm trong phạm vi tưởng tượng của người bình thường!

Ma Tôn huơ tay, kim thân bị hất ngã bên cạnh hóa thành bột vụn, bay lả tả trên mặt đất, hắn hờ hững nói: “Bổn tọa chẳng thèm trở thành tín ngưỡng của các ngươi, bổn tọa chỉ cần các ngươi thần phục tuyệt đối.”

Cả Ma giới dường như đều im lặng như tờ.

Hắn bước lên bụi đất, tiến về phía trước.

Hoa Lan nhỏ nhìn mái tóc bạc và vạt áo phấp phới của hắn, ngây người hồi lâu mới nhớ ra mình cũng nên biết điều mà đi theo. Nhưng có lẽ áp lực vừa rồi quá lớn, cũng có lẽ trong lòng nàng đang suy tính chuyện gì khác.

Nàng cuống lên, chân trái vướng vào chân phải ngã “bịch” xuống đất.

Hoa Lan nhỏ nhìn mặt đất một lúc, đang định đứng dậy nhưng kỳ quặc phát hiện, chân mình đang nhũn ra...

... là vì bị hành động vừa rồi của Ma Tôn... dọa đến nhũn chân...

Nàng cựa quậy muốn đứng dậy, bỗng nhiên một bóng đen đi tới trước mặt nàng, Hoa Lan nhỏ ngây người, ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy Ma Tôn nghiêm mặt im lặng quay người lại.

“Sao... sao vậy?” Hoa Lan nhỏ ngơ ngác hỏi.

Hắn không đáp, nhưng lại chìa tay tới trước mặt nàng.

Hoa Lan nhỏ sửng sốt.

Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Không muốn đứng dậy à?”

Hoa Lan nhỏ vội lắc đầu: “Không không, muốn chứ.” Nàng đưa tay ra, thấp thỏm đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay nóng lên, hắn kéo nàng dậy.

Thấy Hoa Lan nhỏ đã đứng dậy được, Ma Tôn phất tay bỏ đi, nhưng vừa mới buông ra, ai đó lại loạng choạng, do đó hắn không buông tay ra nữa.

Hắn cúi đầu nhìn Hoa Lan nhỏ đang không muốn thừa nhận mình sợ đến nhũn chân, khẽ hít một hơi, cuối cùng túm chặt tay nàng kéo đi về phía trước.

Đi đến bên cạnh Đại Dữu, Ma xà thò mặt ra phía trước Ma tôn, nhưng hắn đi thẳng không buồn nhìn nó.

Hoa Lan nhỏ lại mềm lòng, trước khi bị Đông Phương Thanh Thương kéo đi, nàng tranh thủ xoa lên mặt Đại Dữu, không kịp nói an ủi, nhưng dường như đã đủ khiến nó vui lắm rồi, đuôi nó ngoe nguẩy trái phải, mãn nguyện bò dưới đất.

Lúc ngang qua bên cạnh các sát thủ, Đông Phương Thanh Thương dừng lại, lên tiếng ra lệnh, không vì kéo theo một hoa linh loạng choạng mà giọng điệu dịu đi chút nào: “Giờ Ngọ ngày mai, bá quan của Ma giới khấu đầu trước điện của bổn tọa.”

Lạnh lùng ra lệnh xong, hắn kéo Hoa Lan nhỏ bước vào vương điện mình vừa xây.

Đến khi bóng Ma Tôn biến mất, Đại Dữu ngẩng đầu lên trước, nhìn các sát thủ rồi ngoe nguẩy đi về phía vương điện.

Đại Dữu đi rồi, các sát thủ trên mặt đất mới dám cử động, ai nấy nhìn nhau thương lượng một hồi, cuối cùng tản đi bốn phía.

Tin tức truyền khắp Ma giới.

Đêm nay Ma Tôn quay lại Ma giới, vừa ra khỏi nguy khốn lập tức xử trí hai người đứng đầu của Ma giới, thủ đoạn cứng rắn của Ma Tôn khiến tất cả mọi người của Ma giới đều hoảng hốt khiếp sợ.

Cũng vào đêm này, Hoa Lan nhỏ ở trong cung điện Đông Phương Thanh Thương tự xây cũng hoảng hốt khiếp sợ.

Vì trong vương điện đâu đâu cũng là pháp lực của Ma Tôn, nơi nào Ma Tôn cũng nhìn thấy, Hoa Lan nhỏ lâm vào cảnh khốn khó vô cùng.

Đến đêm, nàng tất tả chạy đi tìm Đông Phương Thanh Thương nói: “Ta muốn tắm.”

Đông Phương Thanh Thương lúc này không biết tìm đâu ra mấy quyển sách, đang chong đèn đọc, nghe thấy lời này của Hoa Lan nhỏ, hắn nhướng mày nhìn nàng: “Cố ý tới nói với bổn tọa lời này, ngươi muốn bổn tọa tắm cùng ngươi à?”

Hoa Lan nhỏ đỏ mặt, sau đó thẹn quá hóa giận: “Ta không thể tắm trong điện của ngươi được!”

Ánh mắt hắn lại quay nhìn trang sách, thờ ơ nói: “Có nhà tắm.”

“Ta biết.”

“Biết thì đi đi.”

Hoa Lan nhỏ nghiến răng: “Ngươi cố ý! Chỗ nào ngươi cũng đều nhìn thấy hết, làm sao ta tắm?”

Đông Phương Thanh Thương liếc nàng, dùng lời trước đó rất lâu Hoa Lan nhỏ nói với hắn để trả lại nàng: “Trên người ngươi còn chỗ nào bổn tọa chưa nhìn thấy đâu.”

“...”

“Bổn tọa không có hứng thú với ngươi.”

Biết mình không thể đấu khẩu thắng nổi Ma Tôn đại nhân, Hoa Lan nhỏ nghiến răng, hậm hực bỏ đi. Cuối cùng... nàng vẫn tắm.

Mặc quần áo tắm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.