Chương trước
Chương sau
Cái tên "Bùi Tiêu" bùng nổ dữ dội trên mạng Internet Hoa Quốc với tốc độ chưa từng thấy.

Kể từ lúc trương trình phát sóng trực tiếp diễn ra, weibo đã tê liệt một thời gian dài rồi, hàng ghế đầu của hotsearch gần như đều liên quan đến cuộc giao lưu của vị bác sĩ đông y xinh đẹp kia.

Bùi Tiêu có năng lực chuyên môn mạnh mẽ, dùng nó để đánh bại những con người đến từ đất nước mỹ xa xôi. Cậu ấy lạnh lùng và bí ẩn, ngoại hình cũng có thể nói là tương đối nổi bật. Những bức ảnh cận cảnh hiếm hoi của cậu trong buổi phát sóng trực tiếp đã bị chặn tránh cho việc lan truyền khắp nơi. Dưới trang chủ của phương tiện truyền thông chịu trách nhiệm phát sóng chính thức tràn ngập tiếng kêu than của mọi người: "Cho xem mặt đi mà!"

Thực lực tăng tiến của Hoa Quốc trong mọi mặt đang phát triển ngày càng nhanh chóng, nhưng định kiến ​​​​của người nước ngoài về Hoa Quốc nhìn chung vẫn còn tồn tại từ vài thập kỷ trước, đó cũng là lúc lòng tự tôn dân tộc là thứ họ mong muốn được công nhận nhất, Bùi Tiêu lúc này, giống như một vị "anh hùng dân tộc" xuất hiện, lập tức nhận được sự chú ý và ngợi khen của tất cả mọi người.

Chỉ trong một buổi sáng, hậu viện hội, fandom, trạm fan của Bùi Tiêu mọc lên như nấm sau mưa. Tranh ảnh, video của các đại thần cắt nối biên tập, tùy tiện đều có thể chạm mốc hàng vạn lượt chia sẻ. Kênh chính thức của CCTV đăng thông báo nói rằng họ có thể thay mặt cư dân mạng phỏng vấn Bùi Tiêu, trong vòng chưa đầy nửa giờ, số lượng bình luận đã vượt quá một triệu, so với minh tinh nổi tiếng nhất bấy giờ còn muốn hơn.

Nửa giờ sau, CCTV chính thức đăng một bài đăng mới trên weibo:

"Bùi Tiêu cho biết, công nghệ sử dụng trong ca phẫu thuật sẽ được quảng bá tại các bệnh viện trên toàn quốc trong thời gian tới, tuy nhiên trung tâm kỹ thuật tại Hoa Quốc vẫn sẽ bị giới hạn. Anh ấy nói sẽ không mở Weibo, cũng sẽ không mở X. Chỉ hy vọng rằng mọi người có thể đem tấm lòng này đặt lên hàng trăm ngàn các bác sĩ, y tá khác đang ngày ngày cống hiến cho Hoa Quốc."

Chỉ vậy thôi, không còn gì nữa.

Cư dân mạng Hoa Quốc vốn đã quen với kiểu marketing rầm rộ, tiếp thị và những bài tẩy não của đám thủy quân giờ đây ngây người khiếp sợ. Họ nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ thấy quân triều đình tôn Bùi Tiêu lên làm hình mẫu, tổ chức họp khen thưởng, kêu gọi học tập, v.v. kết quả là người ta chỉ “vứt quần giấu áo, giấu cả công lao danh vọng” thôi! Không quen chút nào!

[Giống như những ẩn sĩ thời xưa nhỉ, họ xuất hiện để cứu lấy thế giới đầy hỗn loạn, và sau đó lại quay về cuộc sống ẩn dật của mình. Họ tuyệt vời đến mức, trong lòng tôi ngày càng ngưỡng mộ họ nhiều hơn.]

[Chà, chà, buồn quá. Thành fan của anh ấy chưa đầy hai tiếng, anh ấy đã nói với tôi là không có nhà cho ở đâu!]

[Mấy bạn trong vòng xin đừng đến đây làm ô uế người khác nữa! Không bị thế tục hóa hay thương phẩm hóa là tốt, nhưng sự nghiệp Bùi Tiêu theo đuổi không phải ở chốn này, giúp anh ấy đánh bảng, bình chọn thì cũng đâu giúp ích được gì đâu các bạn fan. Người ta cũng không hiếm lạ mấy thứ đó.]

[Thần kinh à, lúc bọn tao theo đuổi thần tượng thì kêu sao không đi theo dõi mấy nhà khoa học ấy. Bây giờ làm fan của nhà khoa học thì mày lại nói vòng fan làm ô uế cuộc sống của người ta. Người qua đường cao quý quá gì cũng nói được à?]

[Tôi chỉ nghĩ Bùi Tiêu thực sự rất giỏi, cũng chỉ muốn coi anh ấy như một thần tượng. Tại sao làm fan lại thành thứ ghê tởm?]

[Đừng tranh cãi nữa, cho dù Bùi Tiêu xuất hiện đường đường chính chính thì cũng không thích hợp làm thần tượng đâu, cứ để yên cho hắn làm một bác sĩ đi.]......

Dân cư mạng tự cãi nhau loạn cào cào thành một đoàn kia đâu hề biết, anh hùng dân tộc dương xuân bạch tuyết của họ vừa cởi bỏ lớp ngụy trang trở về thành một thực tập sinh chân dài eo thon, vội vã cất bước lên xe bảo mẫu, nay cậu còn có một buổi họp mặt nữa.

Cuộc họp bắt đầu vào lúc một giờ chiều, các thực tập sinh phải có mặt từ 8 giờ sáng để trang điểm, thử quần áo rồi tạo kiểu tóc. Lê Kiều đến nơi đã là gần mười hai giờ, có thể nói là đã muộn.

Cậu đẩy cửa phòng thay đồ ra, Thời Thuấn cùng Diệp Du Ca đã thay quần áo xong, Thời Thuấn vội vàng tiến tới nhét quần áo vào tay cậu:

"Sao giờ cậu mới đến? Chị Cừu tìm không thấy cậu đang phát điên kia kìa. Mặc dù trước đó Trình đạo đã đánh tiếng qua việc cậu xin nghỉ phép rồi nhưng ông ấy không nói cụ thể cậu đi đâu làm gì. Chị ấy cảm thấy việc cậu làm khá thiếu chuyên nghiệp, tôi thấy cổ đang tìm cơ hội chỉnh lại cậu đó."

Chị Cừu tên thật là Cừu Nguyệt, cô là người quản lý đi cùng họ trong lần quay ngoại vụ này. Đã làm việc trong ngành kể từ buổi thử giọng thần tượng đầu tiên ở Trung Quốc diễn ra. Cô ấy có kinh nghiệm và cũng rất nghiêm khắc, thực tập sinh đều có chút tâm lý sợ hãi cô.

“Đi cứu thế giới.” Lê Kiều cầm quần áo, tùy tiện đưa ra câu trả lời.

“…Quên đi.” Thời Thuấn thấy cậu không muốn nói, vỗ vỗ quần áo  “Vậy cậu nhanh chóng thay đồ đi, làm xong mọi việc trước khi chị ấy quay lại. Chắc là sẽ khiến chị ấy hạ hỏa hơn một chút. Thay sau tấm màn đằng kia, tôi, tôi sẽ giúp cậu để mắt tới nó."

Kết thúc câu chuyện, gò má hắn vẫn đỏ bừng, đôi mắt lơ đãng, dường như di chứng về “nữ thần” vẫn chưa hoàn toàn phai mờ trong tâm trí người con trai này.

"Muốn chạm vào không?" Lê Kiều nói.

Hai má Thời Thuấn bỗng đỏ bừng, không nói nên lời: "Sờ, sờ cái gì?!"

"Đoán xem?" Lê Kiều mỉm cười, cởi cúc áo đầu tiên ra, "Tôi nghĩ nhận thức của cậu về giới tính của tôi... có vẻ chưa đủ rõ ràng."

"...Dừng lại!" Thời Thuấn dùng sức siết chặt tay cậu, giọng nói run run, trong mắt tràn đầy hơi nước, "Bây giờ tôi đã rõ rồi, rất rõ ràng!!"

Vừa rồi tâm tình cậu cũng đã tốt hơn sau khi trêu chọc con cún bự này, Lê Kiều đứng sau tấm rèm, cởi quần áo trên tay ra, sắc mặt lại tối sầm.

Bởi vì đây là cuộc họp của nhà tài trợ nên nhà tài trợ sẽ cung cấp quần áo: một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần yếm màu xanh nhạt có in logo của nhà tài trợ. Nghe có vẻ trẻ trung, nhưng thực tế thì chả khác nào bọn trẻ trong chuyến du xuân của một trường mẫu giáo.

Hệ thống: "Phụt hahaha!"

Bình thường nó luôn bị chủ nhân nhét một đống quần áo, cuối cùng cũng đến lượt nó nhìn thấy Lê Kiều ăn đắng.

Lê Kiều không mấy hứng thú hay quá ghét bỏ bộ trang phục ép người trông trẻ trung hơn này. Tuy nhiên, hậu trường người ra người vào kì thực rất ồn ào, chỉ riêng một tấm màn để che cũng không thực sự an toàn. Tất cả các nghệ sĩ đều thay quần áo thật nhanh chóng, tốc chiến tốc thắng. Vì vậy Lê Kiều cũng chỉ có thể vứt hệ thống ra sau đầu, miễn cưỡng thay bộ đồ.

Hệ thống xoa đầu, dùng ánh mắt khác thường nhìn Lê Kiều: "Chủ nhân, kỳ thật bộ này rất hợp với cậu."

Theo sự tăng trưởng của tu vi, ngoại hình của Lê Kiều cũng đã trở về trạng thái gần như hoàn mỹ. Xương cốt ưu việt, mắt hai mí to tròn, mí mắt dưới vòng cung mượt mà, sống mũi thẳng, hàm dưới ngắn mà nhọn, trông vừa đẹp trai lại kết hợp với chút gì đấy trẻ con, mềm mại. Mang vẻ đẹp trái ngược của một chàng trai mới lớn.

Khí chất này hoàn toàn phù hợp với chiếc áo phông trắng và quần yếm cậu mặc. Cậu bước ra với bộ đồ hoàn chỉnh, chiếu sáng rực rỡ khắp căn phòng bằng hơi thở thanh xuân dạt dào của mình. Lúc này Cừu Nguyệt vừa mới từ bên ngoài trở về, cô vốn còn trong trạng thái tức giận không nguôi, nhưng khi nhìn thấy cậu lại không khỏi sửng sốt mấy giây, sau đó nói: "...Mau trang điểm đi!"

Giọng điệu nghe có vẻ gay gắt, nhưng chỉ đến thế thôi. Không có la mắng hay trách móc, việc Lê Kiều đến muộn cũng bị bỏ qua.

Diệp Du Ca ngồi một bên, nhớ tới buổi sáng trước khi xuất phát lỡ làm bẩn quần áo, yêu cầu quay lại thay đồ, lại bị Cừu Nguyệt mắng không được lãng phí thời gian của cả nhóm.

Thời Thuấn thì thầm vào tai cậu: “Chị Cừu thực sự thích những người như cậu đó.”

"Tôi là loại nào?" Lê Kiều nói: "Nữ thần hắc ám?"

"Đừng trêu tôi nữa!" Thời Thuấn lại đỏ mặt, "Không phải tôi nhất thời lạc đường thôi sao, giờ tôi quay lại chính đạo rồi nè."

Lê Kiều ngồi trước bàn trang điểm, để thợ trang điểm thoa phấn lên mặt, thản nhiên nói: “Vậy thì đừng ngược đãi nhau, chị Cừu có một đứa con rồi, thích hay không cũng không sao."

“Tôi không nói là thích cái đó.” Thời Thuấn trang điểm xong, lúc này cũng không làm gì, ngồi xổm bên cạnh cậu như một chú cún bự, “Ý tôi là, với khí chất sói con này của cậu, thu hút nhất chính là fan mẹ”.

"Tôi không phải kéo dẫm gì ai đâu nhé, nhưng khách quan mà nói, Diệp Du Ca là kiểu thanh tú đáng thương, trong sáng; tôi cao ráo, đẹp trai, đầy đủ hormone, là một con sói thuần khiết. Cả hai bọn tôi đều không thích hợp mặc bộ đồ này. Fan thì có cái ăn, cũng có cái không. Nhưng cậu vừa có sự dễ thương lại có sức hấp dẫn của một chú sói, một cộng một chắc chắn là nhiều hơn hai. Có sự hấp dẫn trong sự hấp dẫn. Đau lòng quá, mấy fan mẹ không lún sâu vào mà được sao?”

Lê Kiều: "...Cao, đẹp trai và đầy hormone? Không kéo dẫm, hỏi thật chứ cậu không mang theo hàng lậu à?*"

(*Dành cho ai không hiểu thì đại khái là "có chơi đồ không sao nói chuyện như thế này?")

"...Đừng để ý những chi tiết này!" Thời Thuấn xua tay, "Dù sao, nếu cậu đi ra ngoài với tạo hình như thế này, cậu có thể sẽ thu hút rất nhiều fan mẹ. Fan bạn gái của cậu giờ cũng bỏ xa Diệp Du Ca rồi, giờ chỉ cần xem fan mẹ có bắt kịp không thôi".

"..." Lê Kiều nhất thời không có trả lời, cậu xoay người nhìn gương trang điểm bóng loáng trong suốt, nhếch môi, thiếu niên trong gương cũng đang mỉm cười với cậu.

Trông thì đẹp đấy, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ mờ mịt.

Không có trâu thì bắt chó đi cày, sau khi thoát khỏi chiếc áo choàng mà toàn thể dân tình kính trọng ngưỡng mộ, quay trở lại thế giới thực tập sinh, cậu càng cảm thấy bối rối hơn.

Tại sao làn sóng người hâm mộ không làm fan những nhà khoa học, những danh nhân suất sắc, mà cứ phải chạy theo họ để trả giá? Tại sao "Bùi Tiêu" không phù hợp làm thần tượng mà "Lê Kiều" lại thích hợp?

Bùi Tiêu có kỹ năng chuyên môn về phẫu thuật đáng kinh ngạc và những bước đi của cậu đã mang lại vinh quang cho đất nước; nhưng trước khi Lê Kiều thể hiện kỹ năng ca hát và nhảy múa của mình, đã có những người hâm mộ sẵn sàng bỏ phiếu, khống bình, đợi cậu đến rạng sáng.

Cậu có xứng đáng với người hâm mộ không? Cậu cho họ được cái gì chứ?

"...Lê Kiều!"

Thời Thuấn đưa tay ra trước mặt cậu lắc lắc: "Đang suy nghĩ cái gì thế? Chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp đến giờ lên sân khấu rồi!"

*

Cuộc gặp gỡ có quy mô không lớn. Một sân vận động nhỏ do nhà tài trợ thuê, có sức chứa khoảng 1.500 người.

Quá trình này được chia thành hai giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là buổi ký tặng. 500 người hâm mộ trải qua các xác nhận từ chương trình có thể vào và xin chữ ký của các thần tượng. Giai đoạn này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau khi nghỉ ngơi tầm một tiếng, họ sẽ tiếp tục bước vào các hoạt động tiếp theo bao gồm chào hỏi, biểu diễn, chơi trò chơi và tương tác giao lưu với người hâm mộ trong khoảng hai tiếng rưỡi.

Nói cách khác, ngoại trừ 500 fan tham gia buổi kí tặng, thì 1000 người còn lại không thể tiến vào sân vận động trong 3 tiếng. Tuy nhiên, lúc Lê Kiều giải phóng thần thức, dò xét tình hình ngoài sân vận động liền phát hiện, gần như 1500 fan đã có mặt đầy đủ.

Đã gần một giờ chiều, đây cũng là thời điểm nắng trời gay gắt nhất. Ngay cả khi thời tiết mới điểm tháng ba, trời không quá nóng, không khí khô hanh, lộng gió, mặt đất vẫn nóng như bị hun chín, người đứng bên ngoài một thời gian dài ắt hẳn không dễ chịu chút nào.

Một nhóm fan treo quạt, biểu ngữ, biển hiệu trên đầu để che nắng. Một số lại ngồi xổm dưới bóng mái hiên sân vận động, một số ngồi trên bậc thềm bên ngoài sân vận động, tựa vào lan can hợp kim nhôm để hấp thụ cái mát. Nhưng không có người nào muốn rời đi.

Hơn nữa màu sắc tiếp ứng của ba người tham gia fan meeting ngày hôm nay là ba màu khác nhau, nên việc phân biệt nhóm fan rất dễ dàng: màu tiếp ứng của Lê Kiều là đỏ, của Diệp Du Ca là màu xanh lá cây, còn Thời Thuấn là màu xanh lam. Để nhận ra nhau dễ dàng hơn, bọn họ đều khoác lên mình trang phục trùng với màu tiếp ứng của thần tượng.  Nhìn từ xa, màu đỏ trông rất nổi bật, khá bắt mắt trong đám đông.

"Chị Cừu" Trước khi lên sân khấu, Lê Kiều hướng người đang chỉnh sửa trang phục lại cho mình lần cuối nói "Chị có thể nhờ ai đó mua chút trà sữa cho họ được không? Trời nóng quá."

Cừu Nguyệt: "Không."

Thời Thuấn: "Không cần."

Hai người họ gần như thốt lên cùng một lúc, Cừu Nguyệt nhìn đồng hồ rồi đánh mắt qua Thời Thuấn, nghĩa là không còn thời gian nữa, để cậu ta giải thích cho cậu sau.

Từ hậu trường đến trước sân khấu phải đi một đoạn ngắn, Thời Thuấn vòng tay qua vai Lê Kiều nói: "Không cần đâu, cho dù có nhờ người mua thì cũng đâu mua nổi 1500 cốc? Cậu bỏ tiền ra được, nhưng chắc gì quán trà sữa làm được."

“Nếu không mua đủ 1500 cốc, sẽ có fan không lấy được. Những fan này đã phơi nắng gần như cả ngày, mệt mỏi khát nước, lại phải chịu cảnh không uống được trà sữa của thần tượng thì sẽ buồn, sẽ khó chịu thế nào chứ? Trong lòng fan, không lo việc số lượng bị thiếu, nhiều khi chỉ sợ việc không bình đẳng thôi.”.

“Nói trắng ra” Thời Thuấn bất tri bất giác đã bước lên sân khấu, bàn ghế để ký tặng đã được bày sẵn, hắn kéo ghế ra ngồi xuống. "Thứ họ muốn căn bản cũng không phải là cốc trà sữa của cậu."

Lê Kiều thực sự muốn hỏi họ muốn gì, nhưng bây giờ ba người đã ổn định chỗ ngồi, buổi ký tặng bắt đầu, cánh cửa mở ra, 500 fan may mắn vượt qua vòng xét duyệt sở hữu tấm vé lập tức vọt vào, không chờ đợi nổi nữa.

“A, xong rồi!” Hệ thống kêu lên: “Hai ngày nay nhiều chuyện quá, quên đọc thư fan viết!”

Chủ đề của buổi ký tặng "Idol Live 101" là "Cảm xúc có hồi âm*". Người hâm mộ được yêu cầu viết hai bản thư cho thần tượng của mình, một bản sẽ được gửi cho tổ chương trình, bản còn lại sẽ được giữ lại cho riêng mình. Đến lúc đó, sẽ đưa cho idol xem rồi nghe idol đáp lại.

(*bản gốc 爱有回音, mình nghĩ là từ cảm xúc sẽ không đúng hẳn, nhưng khi đã theo đuổi một thần tượng thì nói đó là tình yêu cũng không đúng, nó là cảm xúc, vô vàn các loại cảm xúc.)

Trước đó, nhân viên đã yêu cầu học thực tập sinh đọc trước thư và suy nghĩ trước câu trả lời để không mất quá nhiều thời gian khi ký tặng.

Thứ nhất, Lê Kiều biết cậu có thể dùng thần thức để nhanh chóng hoàn thành vấn đề này nên cậu chưa đặt chúng ở mức ưu tiên cao nhất, thứ hai, bởi vì hai ngày qua mọi chuyện xảy ra liên tục, cậu thực sự không có thời gian rảnh rỗi thành ra quên khuấy đi mất.

May mắn thay, khách sạn cách nơi diễn ra kí tặng không xa, Lê Kiều dùng tia thần thức trong một hai phút là có thể  đọc xong.

Phía trên chồng sách có một lá thư, bên trên có xịt chút nước hoa và còn vẽ một trái tim nhỏ màu đỏ trên đó. Tờ giấy hơi nhăn nheo, có lẽ là do đặt lên trên và đã hứng chịu chút mưa gió.

Câu đầu tiên của bức thư.

"Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi."

*

Lê Kiều nghĩ đây có vẻ là một lá thư của bệnh nhân nào đó gửi cho "Bùi Tiêu" mới phải.

Tuy nhiên, chữ trên đó rất đẹp và trang nhã, các nét hơi tròn trịa. Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra nó được viết bởi một cô gái.

"Tôi từng bị trầm cảm."

Đây là câu thứ hai sau "cứu mạng".

"Có thể. Thực ra có phải hay không thì tôi cũng không biết. Tôi không thể tốn tiền đến bệnh viện để xác nhận xem mình có mắc bệnh này hay không. Mẹ tôi nhất định sẽ mắng tôi ra vẻ."

“Khi còn là học sinh năm nhất cấp 3, tôi đã phải chịu đựng bạo lực học đường… Không, tôi không biết đó có phải là bạo lực học đường hay không. Họ không đánh tôi, họ chỉ nói tôi ăn trộm tiền, cô lập tôi và từ chối nói chuyện với tôi, xé sách giáo khoa của tôi, lấp đầy các lỗ trên bàn của tôi bằng những mảnh giấy vụn."

"Chà, mọi thứ trong cuộc đời tôi thật mơ hồ và lộn xộn. Ngay cả bạo lực tôi phải chịu ở trường cũng không kịch tính như người khác. Tôi có quá tầm thường không? Tôi không thể khốn khổ như người khác, ngay cả oán giận hay phàn nàn tôi cũng không đủ tư cách."

“Gia đình tôi rất nghèo, mẹ tôi một mình nuôi tôi. Bà nghĩ rằng chỉ cần tôi có ăn và không chết cóng ngoài đường thì đã là hạnh phúc. Tôi biết điều đó không hề dễ dàng với bà, và tôi cũng không được phàn nàn về điều đó, nhưng tôi cảm thấy lòng mình như mắc kẹt trong vũng lầy, càng ngày càng không tìm thấy được ánh sáng. "

“Tôi vẫn chưa đạt được kỳ vọng của mình. Một buổi sáng học kỳ trước, tôi khóc lóc một hồi có chết cũng không chịu đến trường. Mẹ mắng tôi rất lâu, cuối cùng mới chịu làm thủ tục tạm nghỉ học”.

"Ngày nào tôi cũng nằm ở nhà, hết ăn rồi ngủ. Khi thức chỉ ăn, không thì chơi điện thoại. Biết mình vô dụng nhưng trong lòng tôi thực sự đã chết rồi".

"Cho đến khi tôi thấy cậu."

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng cậu là một tên khốn nạn cơ, không hiểu sao lại muốn chửi thiết lập tính cách của cậu. Tại sao lại muốn vạch trần những lời biện minh của cậu, vì sao cậu muốn phản kháng? Phản kháng sẽ chỉ dẫn đến bắt nạt và chế giễu nhiều hơn thôi. Trong khi kiên nhẫn chờ đợi sự ác ý tồi tệ kia cũng sẽ qua đi thôi mà!"

"Trong lòng tôi điên cuồng mắng chửi, bảo cậu hãy làm theo chỉ dẫn của tôi, nhưng trên màn hình, cậu không hề nghe lời tôi, cậu nghĩ ra một loạt những thứ tưởng chừng như không thể tin được để chứng tỏ bản thân mình, khiến những người cười nhạo cậu là đồ ngu dốt không nói nên lời, thậm chí còn phải gánh chịu hậu quả. Trông cậu lúc đấy rất đẹp, khiến tôi nhìn đến phát ngốc."

"Kể từ đó, một người chưa từng truy tinh như tôi bắt đầu không nhịn được mà hướng ánh mắt về cậu. Tôi rất keo kiệt, tôi sẽ không đánh bảng, cũng không bỏ phiếu cho cậu, thậm chí là một lời khen cũng không có. Tôi ở trong fanclub chỉ để lấy thông tin trực tiếp về cậu. Tôi muốn xem cậu có thể đi được bao xa. Cảm ơn vì lúc đó cậu thật sự rất ít fan, một người đếm một đều quý giá nên họ mới không đuổi tôi ra ngoài ^^."

"Sau này, tôi nhìn cậu từng bước chứng minh nhan sắc, IQ, EQ, biểu cảm, vũ đạo, kiếm pháp, kỹ năng ca hát... Trước đây cậu không giỏi, giờ lại tiến bộ đáng kinh ngạc, trong hoàn cảnh bị người khác bôi đen, dẫm đạp mà vẫn có thể xé bỏ lớp định kiến này, dùng sự thật chứng minh điều ai cũng khó có thể phản bác."

"Người hâm mộ của cậu ngày càng nhiều. Để không bị đuổi đi, tôi cũng bắt đầu bỏ phiếu cho cậu (cười),nhưng thực tại vẫn làm tôi rất hoang mang. Khi đó, tôi đã dành toàn bộ thời gian để bỏ phiếu cho cậu, giống như bỏ phiếu cho cậu trong cuộc đời của tôi hơn."

"Như tôi đã nói trước đó, gia đình tôi rất nghèo, tôi có thể dành thời gian cho cậu nhưng thực sự tôi không có tiền. Mỗi lần fandom gây quỹ, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ và có suy nghĩ không xứng đứng ngang hàng với fan của cậu. Cho đến lần bình chọn ca khúc công diễn ba, tôi đã thấy bài đăng của cậu: 'Hãy cố gắng hết sức, chúng ta đều làm được.'

"Tôi nhận ra rằng thực sự có những người không cần trông cậy vào người khác hay đặt hy vọng vào người khác. Họ chỉ có thể dựa vào chính mình và tự chịu trách nhiệm với việc thắng thua."

“Tôi cũng phát hiện ra mình yếu đuối như vậy, tôi nói không nên trách mẹ, nhưng thực chất là tôi đang trách mẹ tại sao mẹ lại không đủ quan tâm đến tôi và tại sao mẹ không cứu tôi ra khỏi màn đêm đen tối này..."

"Tôi cũng đặt hy vọng vào các bạn cùng lớp. Tôi cầu xin họ hãy tự mình khám phá ra sự trong sạch của tôi. Tôi cầu xin các bạn nếu cảm thấy chán rồi hãy tự động rời đi. Tôi cầu xin mọi người hãy quan tâm và hiểu cho tôi... nhưng tôi chưa bao giờ cầu xin bản thân mình."

“Tuần trước khai giảng, tôi vừa trở lại trường học, cũng chả làm gì cả, chỉ đem lý do nghỉ học nói cho cô giáo biết. Cô giáo gọi điện cho bạn cùng lớp lúc đầu tố cáo tôi ăn trộm tiền, đề nghị cậu ấy đối chất với tôi, còn nói muốn gọi điện cho bố mẹ, cậu ấy liền hoảng hốt đem sự thật nói ra, thực chất tiền ấy tự cậu làm mất, vì sợ bị mắng nên mới đổ cho tôi ăn trộm."

"Cậu ấy xin lỗi tôi trước mặt mọi người trong lớp, cô giáo cũng đã đổi chỗ cho tôi. Bạn cùng bàn của tôi là học bá. Tôi tưởng bạn ấy sẽ ghét tôi lắm nhưng hôm qua cô ấy lại nói muốn giúp tôi từ lâu rồi. Nhưng cô ấy chỉ sợ lúc đó bị trả thù, sau khi tôi bỏ học cô ấy cũng hối hận. Bây giờ cô ấy thấy tôi chịu quay lại trường nên đã chủ động nộp đơn với giáo viên để trở thành bạn cùng bàn của tôi."

"Hôm qua chúng tôi cùng nhau đi uống trà sữa sau giờ học. Đó là loại rẻ nhất nhưng lại rất ngon."

“Thì ra rào cản mà tôi coi là tai họa có lẽ cả đời sẽ không bao giờ vượt qua được cũng không khủng khiếp như tôi tưởng. Thậm chí không phải ai cũng đáng ghét, họ chỉ có một chút do dự và yếu đuối. Chỉ cần tôi sẵn sàng đưa tay cầu cứu, rất có thể sẽ có người sẵn lòng giúp đỡ tôi."

"Đương nhiên, hiện tại tôi sẽ không gửi hy vọng của mình vào ai đó mong họ giúp đỡ. Khi một bông hoa nở rộ, bươm bướm tự khắc vây mình quanh nó. Điều quan trọng nhất là phải ủng hộ bản thân trước tiên! Kiều Kiều, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu đã cứu tôi, có lẽ cậu sẽ tưởng tượng không nổi, nhưng hành động vô tình của cậu đã gây ra cơn bão lớn như thế nào trong cuộc đời tôi - tôi hận không thể viết hết tất cả vào để thay lời cảm ơn. Nhưng tôi sợ cậu có chứng trypophobia* nên tôi không làm thế đâu, haha."

(*Hội chứng sợ lỗ)

“Sau này khi tôi vào đại học, nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền và chăm sóc mẹ thật tốt, cũng sẽ bỏ tiền ra mua đại ngôn cho cậu. Cũng mong cậu có nguyện vọng gì hãy nói cho bọn tôi nghe. Theo như tôi biết, tôi không phải là người duy nhất rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cậu thực sự đã truyền cho chúng tôi rất nhiều sức mạnh cũng như lòng can đảm, vì vậy hãy để chúng tôi đáp lại cậu một chút nhé!

"—Một chiếc fan nhỏ yêu cậu, Sơ Tình."

Cô gái đứng trước mặt Lê Kiều mặc trên mình bộ đồng phục cấp ba, tóc buộc đuôi ngựa và đeo thêm một chiếc băng đô màu hồng nhạt. Dáng người gầy và thấp, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời.

Lê Kiều nhanh chóng đọc lá thư cô đưa, xác nhận là cô, ký vào tấm bưu thiếp cô đưa, trầm giọng hỏi: "...Nay nghỉ học à?"

"Sơ Tình" kinh ngạc gật đầu: "Được nghỉ nha, hôm nay là chủ nhật!"

"Tôi cũng thích uống trà sữa... nhưng bạn vẫn nên uống ít thôi." Lê Kiều truyền đạt lời khuyên chân thành từ hệ thống, "Uống quá nhiều không tốt cho da, caffeine dễ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Nghỉ ngơi rất quan trọng."

“Tôi biết rồi.” Cô gái nheo mắt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu cũng vậy, việc quản lý làn da và cơ thể của thần tượng rất quan trọng!”

Lê Kiều vừa ngẩng đầu lên nhìn cô, cô liền đỏ mặt, cười khúc khích rồi lấy lá thư che mình lại - quả nhiên, dũng khí khi đối đầu với thần tượng chỉ xuất hiện khi cậu không nhìn mình mà thôi.

“Được.” Lê Kiều dùng hai tay đưa lại tấm bưu thiếp cho cô, “Tôi nhớ rồi.”

Cô gái tiếp theo đứng trước mặt cậu mặc áo len cardigan màu be, quần jean, dáng người hơi mũm mĩm, tóc ngắn, khuôn mặt tròn, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen.

Lê Kiều biết cô ấy, cô ấy là trạm tỷ đầu tiên của cậu.

Cậu mở lá thư thứ hai.

"Thật ra tôi cũng không biết phải viết gì. Tôi đã theo đuổi rất nhiều người với tư cách trạm tỷ của họ. Mỗi lần có cơ hội viết thư, tôi đều viết hết mình."

"Tôi nói với người luôn còng lưng rằng dáng người đó không tốt hi vọng khi ra ngoài có thể đeo đai lưng, ở bên ngoài nhớ chú ý đến bản thân, tôi nói với người mắc nhiều lỗi chính tả thậm chí còn không viết được những từ ngữ phổ biến trong chương trình, tôi mong anh ấy có cơ hội đọc thêm nhiều sách; tôi nói với những người có thành tích sân khấu tầm thường nhưng chỉ biết lén lút yêu đương, hy vọng hắn có thể dành thời gian nâng cao năng lực nghiệp vụ, đừng làm fan phải buồn lòng."

"Về cơ bản, kết quả tôi nhận được từ những điều trên lần nào cũng là sự thất vọng. Người còng lưng tiếp tục còng lưng, người mắc nhiều lỗi chính tả tiếp tục tự biến mình thành kẻ ngốc, chìm trong sự chế nhạo, người chỉ biết đắm chìm trong tình yêu mà không màng gì đến sân khấu, tôi cảm thấy chuyện thay đổi người khác thật khó, nhất là khi bày tỏ những hy vọng rồi để bị coi là quấy rối cuộc sống thần tượng”.

"...Thật ra không phải, tôi không có ý định thao túng cuộc sống của ai cả. Nhưng anh ấy là thần tượng, giữa chúng tôi gần như đã có một ước định trung gian. Anh ấy đã hứa với tôi rằng anh ấy sẽ thực hiện ước mơ của mình và làm những gì anh ấy muốn. Trở nên tốt hơn, làm việc chăm chỉ hơn, mà việc tôi phải trả giá để ủng hộ anh ấy là thời gian, tiền bạc và sức lực của mình."

“Tại sao anh ấy lại đơn phương tự phá bỏ đi ước hẹn này, ngừng làm việc chăm chỉ, không tiến bộ, dành thời gian đã hứa cho ước mơ tiêu lên người bạn gái, rồi quay lại buộc tội tôi cố gắng kiểm soát cuộc sống của anh ấy?”

"Cậu là thần tượng đầu tiên không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ chúng tôi. À, cậu cũng sẽ nói, hãy ủng hộ tôi, hãy cùng tôi đi hết chặng đường, nhưng lúc tôi nhìn vào mắt cậu tôi biết cậu chỉ tin tưởng chính mình mà thôi (cười)".

"Thật ra thì cậu có thể. Cậu có thể tin rằng có những người muốn tìm lối thoát cho tình yêu mà không quan tâm đến phần thưởng, chỉ vì thời khắc mà ánh sáng rực rỡ kia chiếu rọi đến cậu, trong nháy mắt họ đều muốn dừng lại mà ngắm nhìn."

"Đừng sợ được yêu. Tất cả tình yêu dành cho cậu là vì cậu xứng đáng nhận được nó."

"Tôi tin rằng cậu có thể làm tốt mà không cần sự đòi hỏi, thúc giục của người khác. Tôi hiểu rằng dù cậu đi theo con đường nào thì cậu cũng sẽ tỏa sáng. Tôi biết rằng sẽ ngày càng có nhiều người tốt hơn đến và yêu thương cậu, tất cả những gì tôi phải cho đi là một lời cảm ơn nhỏ nhỏ vì món quà tuyệt vời đầy to lớn này."

"—by tôi rất vui được gặp cậu, Bình Minh Mộng Mơ."

...

"Bình Minh Mộng Mơ" yêu cầu kí lên một cuốn PB do cô và fanclub đồng xuất bản. Trang tiêu đề là hình ảnh Lê Kiều tựa vào cửa sổ xe buýt, vươn tay vén rèm cửa hướng ánh mắt ra ngoài. Gương mặt trong bóng đêm mượt mà, chỏm tóc trên đầu càng làm cậu giống con vật nhỏ đang mê man.

Cậu vẫn còn nhớ đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài quay ngoại cảnh. Trực tiếp hấp thụ một con quỷ lớn, thăng lên trúc cơ kỳ sau một giấc ngủ ngon, mê man trở về từ ngôi nhà ma và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy fan của mình.

…Đây là dáng vẻ của mình trong mắt fan lúc bấy giờ sao?

Cậu có thể đọc được lá thư chỉ bằng một cái liếc mắt, nhưng đầu bút không khỏi dừng lại một lúc lâu.

“Gặp được mọi người,” Lê Kiều im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định đáp lại tình cảm sâu đậm của người hâm mộ dành cho mình, “Tôi cũng thấy vui…”

"Đợi đã, đợi đã, đừng cử động!!" "Bình Minh Mộng Mơ" nhanh chóng cởi ba lô lấy ra một con Thỏ Trắng từ trong túi, "Bây giờ tôi có thể chụp vài tấm ảnh cho cậu không? Biểu cảm của cậu trông dễ thương quá, các fan mẹ nhìn thấy nhất định sẽ thét chói tai cho xem."

"..." Lê Kiều vẫn giữ nguyên vẻ mặt, "cạch" một tiếng, bẻ gãy đầu bút.

...Làm cho các fan mẹ hét lớn có quan trọng bằng việc thần tượng mình thổ lộ tình cảm không hả?

Sự tự tin mà cậu vừa tạo dựng với tư cách là một thần tượng đã hoàn toàn tan vỡ. Nói đi, các người yêu tôi thật hả???...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.