Trong nguyên tác, Thẩm Phong chưa từng nghe nguyên chủ hát.
Vì vậy, sau khi Lê Kiều kết thúc câu hỏi, cậu liền chăm chăm và nhìn vào mặt Thẩm Phong, chỉ cần anh biểu hiện một chút khó chịu với từ "Anh Phong", hay theo bản năng thừa nhận hoặc phủ nhận vấn đề ca hát bằng những câu "vẫn ổn", "Quả thực không dễ nghe lắm" thì Lê Kiều tin bước đầu tiên trong kế hoạch mình đã nắm được rồi.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Phong đột nhiên nở nụ cười dưới ánh mắt thiêu đốt của cậu, dùng giọng điệu không nghiêm túc tiếp lời: “Kiều Kiều? Đã lâu không gọi anh như vậy rồi. Thật hoài niệm. Gọi lại cho anh nghe nhé?"
Lê Kiều: "..."
Thời Thuấn: "..."
Trên máy bay thì được nhìn, giờ còn được nghe nhiều bí mật thầm kín như vậy. Hắn sẽ bị giệt khẩu đi, đúng không???
“Được rồi, tôi còn chưa được nghe em hát bài nào, em tính đổi chủ đề sao?” Thẩm Phong duỗi thẳng cổ tay áo, bình tĩnh nói: “Tin đồn em trốn trong phòng tập yêu đương đã đến tai đạo diễn rồi. Nếu không, chẳng bao lâu nữa trạm tỷ và người hâm mộ sẽ biết chuyện này, đến khi truyền miệng ra ngoài, tin đồn sẽ càng trở nên thái quá và không có giới hạn —“
“Trước khi chuyện này xảy ra.” Thẩm Phong hơi nhướng mày, “Nói cho tôi biết, em đang làm gì?”
"Ô ô ô" mưu cầu được sống một cách mãnh liệt khiến Thời Thuấn không thể nào không dơ tay lên, hắn cảm thấy Thẩm Phong nói rất có lý, hắn vẫn nhớ 101 trong hai năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-xuyen-vao-phao-hoi-van-tuyen-tu/3543340/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.