Trầm Nguyệt không nghĩ khoảng thời gian không có Tu Di lại trôi qua đằng đẵng như thế. Hắn và Tu Di chỉ mới xa cách ba tháng, lại tựa như ba năm, mỗi ngày mỗi đêm đều mong nhớ da diết. Cuối cùng, do không nhịn nổi nữa, hắn lại sử dụng thuật ẩn thân đi gặp Tu Di. Hắn rất muốn biết Tu Di đang làm gì, nhưng nếu đường đường chính chính vào trận, Tu Di chắc chắn sẽ phát hiện ra, còn cười nhạo rằng hắn không giữ được lời đã nói.
Tu Di lúc này đang chơi bịt mắt rượt đuổi với hai nam nhân mặt hoa da phấn trong hoa viên. Trầm Nguyệt đi vào, trận pháp liền phát huy. Tu Di nhận biết có người phá trận, khi mở ra xem lại không thấy ai. Y đề phòng gọi A Kiều đi tra thử rồi lại tiếp tục chơi đùa. Một hồi sau, A Kiều về báo không xảy ra động thái gì bất thường, nhưng cả hai người họ không hay Trầm Nguyệt đang ở rất gần.
Tu Di cho A Kiều lui, cảm thấy vô cùng quái lạ. Đang lúc suy nghĩ thì một trong hai nam nhân kia nắm tay áo y lôi kéo: “Ma tôn, chúng ta chơi tiếp nào.”
Tu Di tạm cho rằng là do trận pháp xảy ra vấn đề nên bỏ qua, lại cùng hai người kia chơi đùa. Trầm Nguyệt chết lòng. Không đến thì hắn không cam tâm, đến rồi lại chỉ thấy càng đau đớn hơn. Trong khi hắn nhung nhớ ngày đêm một người, thì người ấy lại chưa từng đặt hắn vào tim. Hắn đi rồi, y vẫn có thể vui vẻ bên cạnh những người mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-tai-sinh/2614573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.