Trầm Nguyệt đẩy cửa vào mật thất tu luyện riêng của hắn, mang theo một chút thức ăn. Tiên môn không ăn đồ có vị tanh, nhưng Trầm Nguyệt sợ rằng Tu Di không quen, vậy nên đặc biệt căn dặn người nấu thêm chút cá thịt cho y.
Tu Di bị nhốt ở đây chỉ mới ba ngày nhưng vô cùng ngán ngẩm. Hai tay y bị Khốn Tiên Tác trói chặt, thân thể trọng thương chưa lành. Không chỉ vậy, bên ngoài Linh Tiên Môn lại có tiên khí bao bọc, ma thức của y không thể nào hội tụ được.
Tu Di không thèm nhìn đến thức ăn, lạnh nhạt nói: “Bây giờ có cho ta ăn thịt rồng thì ta cũng chẳng hứng thú.”
Trầm Nguyệt đặt thức ăn sang bàn, tháo đai lưng lại gần giường Tu Di. Y nheo mắt: “Làm gì?”
Trầm Nguyệt cởi y phục, ngồi lên hạ thân y: “Chàng đã không muốn ăn gì, vậy thì hãy ăn ta.”
Tu Di lấp lửng ý cười trong khóe mắt, đưa đôi tay vào hạ thân Trầm Nguyệt vuốt ve: “Đói khát tới mức này sao?”
Trầm Nguyệt cưỡi trên người Tu Di, dùng đôi môi hồng phấn dịu dàng bao bọc lấy phân thân y. Thứ cường tráng dồi dào sinh lực này không biết đã ra vào cơ thể hắn bao nhiêu lần, giày vò sự mềm yếu của hậu huyệt hắn đến chết đi sống lại. Hắn vừa xoa hai quả cầu bên dưới, vừa ra sức mút lấy cột nam nhân thẳng đứng bên trên, từng chút ghi nhớ mùi vị này, những đường gân căng tím này vào trong tâm trí. Khi đã cảm thấy đủ, Trầm Nguyệt tự đem cự vật của Tu Di chôn vào thân, nhất quyết siết chặt lấy.
Trầm Nguyệt hít hà vì độ lớn của thứ kia đâm thốn đến tận từng mô thịt mềm, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Phải, nhưng ta cũng chỉ khát mỗi chàng. Chúng ta cứ thế này ở chung mãi một chỗ, không được sao?”
Tu Di vuốt má Trầm Nguyệt, ngắt một cái cợt nhả nói: “Nếu ngày trước ngươi dùng những lời này cám dỗ nhị sư huynh của ngươi, chưa chừng hắn sẽ không thành hôn nữa mà chọn ngươi đấy.”
“Chàng không tin tưởng ta?” Trầm Nguyệt vừa chống tay lên ngực Tu Di vừa ra vào hỏi. Tu Di hơi hạ mắt rồi lại nhướn lên, vẫn là dáng vẻ chẳng mấy tha thiết gì.
“Ta cớ sao lại phải tin tưởng ngươi hử?”
Trầm Nguyệt đưa mặt lại gần Tu Di, cắn lên môi dưới của y: “Tin ta. Ta không biết vì sao bản thân lại trở thành thế này, nhưng mà ta thật lòng yêu chàng, lúc nhận ra thì đã yêu chàng đến không thể nào dừng lại được. Chỉ mong trong mắt chàng, trong tim chàng từ đây hướng về mỗi ta. Chàng không phải có thể đọc hiểu suy nghĩ của người khác sao? Vậy thì đọc xem…đọc xem ta có lừa gạt chàng hay không?”
Tu Di nhìn vào mắt Trầm Nguyệt, phớt lờ nói: “Không phải lúc nào cũng đọc được, còn tùy xem tâm trạng của người đối diện, nếu tâm bình như nước, ta đương nhiên không đọc ra gì. Bất quá, ngươi thật lòng hay giả ý đối với ta đều không can hệ gì. Ta chẳng có hứng thú chơi trò tình cảm sâu đậm này. Ngươi chỉ cần quản tốt cái miệng bên dưới thỏa mãn ta là đủ.”
Tu Di giữ eo Trầm Nguyệt đẩy mạnh tới. Cứ với tốc độ rùa bò của hắn thì y còn lâu mới ra nổi. Ngay lúc cao trào, Hàn Hành chợt đến bên ngoài mật thất, gọi to: “Tiên chủ, có Các tiên chủ của Kiếm Tiên Môn tới xin cầu kiến.”
Trầm Nguyệt nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng, chờ khi Tu Di bắn xong vào người hắn, hắn mới khó nhọc thở ra một hơi đáp lại: “Sắp xếp trước cho Các tiên chủ, ta sẽ…ư…”
Tu Di lại động, Trầm Nguyệt không kịp phòng bị, thất thanh kêu lên.
“Tiên chủ, bên trong xảy ra chuyện gì?”
“Không gì! Ta sẽ đến sau. Đi đi!”
Tu Di khinh thường nói: “Hắn nhìn cũng đã nhìn tận mắt, ngươi còn sợ hắn nghe thấy sao? Đúng là làm chuyện dư thừa.”
“Chàng cư nhiên không muốn chừa cho ta chút mặt mũi nào sao? Phải thấy ta bị thiên hạ phỉ nhổ thì chàng mới vui?”
Tu Di nhìn Trầm Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo nhưng mang theo tâm sự: “Mặt mũi của bọn tiên môn các ngươi cũng thật là cao.”
“Chàng hận tiên môn đến vậy?”
“Ta từng nói rồi, ta không có cảm giác gì với tiên môn các ngươi. Phải có yêu thì mới có hận, không cảm giác chính là không yêu mà cũng không hận.”
Tu Di ra trong người Trầm Nguyệt, thế nhưng lần này lại có gì đó rất nhạt, ra xong liền dừng lại: “Không phải lão già Các Thuần đang đợi ngươi sao? Mau đi đi! Ta mất hứng rồi.”
Trầm Nguyệt ngẩn ngơ, bất đắc dĩ mặc lại y phục. Trước khi đi, hắn nhìn Tu Di thật lâu rồi nói: “Chàng bảo không hận người tiên môn, nhưng thái độ của chàng chính là rất hận. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta hỏi thì chàng cũng không nói. Ta chỉ muốn cho chàng biết rằng ta khác với họ.”
Trầm Nguyệt đi mất vài canh giờ thì trở lại, nói rằng Các tiên chủ muốn bái tế sư tôn hắn, cho nên hắn phải rời khỏi Linh Tiên Môn mấy ngày. Tu Di nghe xong chỉ ừ cho có. Trầm Nguyệt biết y không lưu tâm nên không nói thêm nữa, nắm lấy tay áo y gối đầu xuống, chợt nhớ về một chuyện lúc trước: “Ma tôn, quyển sách ta đưa chàng, chàng đã học hết chữ trong đó chưa?”
“Ta không hứng thú.” Tu Di đáp lạnh lùng. Trầm Nguyệt tự ti im bặt, rất lâu sau hắn nghe giọng nói của Tu Di nhẹ nhàng truyền xuống từ đỉnh đầu: “Ngủ đi!”
“Được, ta ngủ.” Hắn yên yên ổn ổn nằm trong lòng của Tu Di mà nhắm mắt, chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Trầm Nguyệt rời đi đến ngày thứ hai thì bên ngoài mật thất bỗng có nhiều người đến. Bọn họ hợp lực phá đi phong ấn do Trầm Nguyệt tạo để xông vào. Người dẫn đầu chính là Hàn Hành, theo sau còn có các vị trưởng lão của Linh Tiên Môn. Ai nấy nhìn thấy Tu Di đều thất kinh đến mức không nói nên lời, chỉ riêng Hàn Hành vẫn bình tĩnh quan sát tình hình. Tu Di tuy hai tay bị Khốn Tiên Tác trói lại nhưng không có vẻ gì là sợ hãi bị bọn họ phát hiện, ngược lại còn thấy thú vị: “A, phải làm sao nhỉ? Nếu ta nói ta tình cờ đi ngang đây các ngươi có tin không?”
Một vị trưởng lão hướng Hàn Hành hỏi: “Tại sao hắn lại ở trong mật thất của tiên chủ? Còn nữa, tại sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Chắc là vì lần trước…” Tu Di chỉ định nói đến đây, nhưng Hàn Hành tím mặt vì sợ Tu Di nói thêm nên gắt lớn chặn ngang: “Là tiên chủ nói với ta.” Rồi chỉ vào Khốn Tiên Tác: “Mọi người xem, hắn đã bị tiên chủ chế ngự rồi, không đáng sợ nữa.”
Thái độ của Hàn Hành vô tình chứng minh với Tu Di rằng lần trước y biết rõ có chuyện gì đang xảy ra phía sau cánh cửa mật thất. Tu Di cũng không lạ gì, bồi thêm: “Phải a, ta bây giờ không thể dùng đến ma công. Các ngươi chẳng phải muốn giết ta sao? Đây là lúc thích hợp nhất. Nào đến đi!”
Hàn Hành kích động cầm kiếm định lao tới nhưng bị các vị trưởng lão khác giữ lại: “Đừng trúng kế của hắn. Ma tôn gian xảo quỷ quyệt, chỉ sợ là hắn đang bày trò gì đó dụ chúng ta mắc bẫy.”
“Vậy phải làm sao?”
“Nếu hắn do tiên chủ bắt giữ, vậy đợi tiên chủ về rồi quyết định.”
“Không được!” Hàn Hành gạt ngang. Nếu chờ Trầm Nguyệt trở về, y tự biết sẽ khó xử trí được Tu Di. Các vị trưởng lão có người băn khoăn hỏi: “Sao lại không được?”
Tu Di nhếch môi cười, cái đám tiên môn này đúng là loạn. Hàn Hành bất đắc dĩ nói: “Tiên chủ tấm lòng nhân hậu, đệ ấy sẽ không nỡ tổn hại bất cứ ai. Chúng ta thay đệ ấy quyết định vậy. Dù gì ma tôn hiện giờ không còn sức phản kháng, đều tuỳ chúng ta định đoạt thôi.”
Những người khác nghe xong đều tán thành. Bọn họ quyết định quá dễ dàng lại làm Tu Di mất vui. Y chen vào nói: “Các ngươi quên rồi sao? Ngày trước tam tiên môn các ngươi khiến ta hồn bay phách tán nhưng ta vẫn đường hoàng sống lại. Muốn giết ta thì phải tìm trò gì đó đặc sắc hơn mới được.”
”Thiêu chết hắn.” Hàn Hành lớn tiếng đề nghị. “Bọn ma vật trước nay vẫn sợ nhất là lửa.”
Tu Di bật cười ha hả, không hiểu sao mà Trầm Nguyệt lại từng thích một người không có não đến vậy? Bất quá, y thấy vui nên muốn chơi với đám tiên môn này một chút.
“Đúng đấy, ta quả thật rất sợ lửa. Các ngươi ngàn vạn lần đừng thiêu ta.”
Đám tiên môn cư nhiên cho là thật, hôm sau liền đem Tu Du đi thiêu sống. Tu Di nhìn giàn gỗ do bọn họ dựng, có chút cảm thán. Lửa không thể thiêu được y nhưng sẽ làm cho Khốn Tiên Tác giãn ra. Đạo lý căn bản này mà bọn họ cũng không biết, tương lai tiên môn về sau thật ảm đạm vô cùng.
Hàn Hành đích thân đem Tu Di trói vào cột cao, rất đỗi tự tin rằng lần này y sẽ chết. Tu Di lười nhác để cho Hàn Hành tuỳ ý làm gì thì làm. Tuy nhiên lúc vô tình nhìn vào đôi mắt Hàn Hành, y lại thấy được những hình ảnh không mảnh vải che thân của Trầm Nguyệt lúc đang ở giữa cao trào.
Tu Di bất giác cười lạnh. Thì ra tên này đối với Trầm Nguyệt có tà tâm. Bề ngoài thì tỏ vẻ quân tử cho lắm, cuối cùng cũng chỉ được vậy mà thôi. Tu Di nói nhỏ với Hàn Hành: “Hàn tiên hữu ban ngày suy nghĩ khá nhiều, về đêm chắc khó ngủ lắm nhỉ?”
Hàn Hành không hiểu: “Ngươi thốt lời ngông cuồng gì đó?”
“Ngươi nhìn cũng đã nhìn đủ, nghe cũng đã nghe đủ những việc ta làm với tiên chủ của ngươi, có phải cũng đang ao ước được một lần như ta, triệt để chạm vào hắn? Làm cho hắn khóc thét dưới thân ngươi? Cầu xin ngươi?”
Hàn Hành rùng mình, giống như bị ai đó nắm được thóp, thẹn quá hoá giận: “Ngươi vô sỉ! Ta không giống ngươi.”
“Chối làm gì? Chúng ta đều là nam nhân, ta hiểu cả. Thành thật mà nói thì cơ thể của y rất hấp dẫn. Ngươi thèm khát cũng là chuyện đương nhiên.”
Hàn Hành trói xong chạy ngay xuống giàn gỗ, cơ hồ chỉ muốn giết Tu Di lập tức. Y không thể chờ thêm được giây phút nào nữa.
“Chuẩn bị xong cả rồi. Mau thiêu chết hắn.” Hàn Hành thét lên. Các vị trưởng lão không hiểu sao y lại nổi điên lên nhưng vẫn hợp sức cùng y tạo lửa cháy lan xung quanh giàn gỗ. Tu Di bật cười lớn. Đám ngu ngốc này. Đợi y ra được, y nhất định huyết tẩy toàn bộ Linh Tiên Môn từ trên xuống dưới không chừa lại mạng nào.
Bất ngờ, trận cười của Tu Di ngưng lại. Một thân ảnh lam nhạt quen thuộc cầm bội kiếm xông vào vòng lửa đỏ đang bốc lên ngùn ngụt, chặt đứt dây trói quanh thân y và kéo y bay ra ngoài. Trầm Nguyệt khẩn trương sờ khắp người Tu Di: “May mà ta về kịp. Chàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Tu Di ngơ ngác. Không chỉ y, tất cả mọi người có mặt cũng ngơ ngác theo. Y và bọn họ đều không ngờ rằng tiên chủ của Linh Tiên Môn lại không màng nguy hiểm, dám xông vào biển lửa để cứu một ma tôn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]