Chương trước
Chương sau
Khi vừa đốt xong đống lửa, cầm trên tay con gà nướng, Thiên Long cứ nhíu mày cảm giác khó chịu, như cảm thấy không ổn Thiên Long nói:
- ta cảm giác có gì đó không ổn, mọi người chịu khó nhịn một bữa thoát khỏi kiếp này rồi ăn bù được không?
- aiz... Lão đại ngươi đừng có lo quá, đám hung thần kia cũng phải nghỉ ngơi tắm rửa ăn uống các kiểu, không cần phải lo xa!
Mộc Hồng Lai dõng dạc phản đối thay mọi người, theo hắn Thiên Long lo xa quá rồi, làm gì có ai có thể không ăn mà cứ cắm đầu truy giết cho bằng được.
- hôm nay có bao nhiêu Động Hư được sinh ra vậy?
- ta cũng không để ý!
- Động Hư trong này như ruồi!
- aiz... là ba mươi ba người đó, đám nam nhân các ngươi thật hậu đậu!
...
Thiên Long kệ mọi người bàn tán xôn xao, cái quan trọng là cảm giác cứ không ổn, mà cảm giác là thứ Thiên Long rất tin tưởng, lẩm bẩm:
- cũng có lý!
- nhưng không thể nào, đáng lý ra theo tốc độ của một Hóa Thần nhất cấp là một dặm trên một phút, Lục cấp ít cũng phải nhanh hơn gấp mười.
- cho là đi số lượng Lục cấp chờ nhất cấp cùng đám Nguyên Anh thì cũng giảm sút hơi nhẹ, đáng lý là phải đuổi gần tới đây!
- nhưng lại không có sát khí, đông người như vậy sát khí có kiềm chế cỡ nào cũng không thể hết, ít thì không sao nhưng nhân số nhiều cộng lại vẫn rất hoành tráng, vậy thì chỉ có một khoảng cách rất xa.
- nhưng mà khoảng cách xa lại không hợp lý, đáng lẽ phải gần tới đây rồi.
...
Hư Huyễn ôm cánh tay Thiên Long nghe Thiên Long lải nhải cũng phiền vô cùng, nàng gắt nhỏ:
- ngươi im miệng, nghĩ thôi đừng nói!
Thiên Long kệ, đội hình trừ tứ nữ có chút thông minh ra còn lại toàn đầu đất, đến mình mà còn không suy nghĩ nữa thì chỉ có cạp cức.
- không xong, mau, chạy thật nhanh!
Đột nhiên Thiên Long nhảy dựng lên hét lớn, kinh nghiệm chạy trốn bao năm của cậu ta bảo rằng không ổn là không ổn, với lại Thiên Long đã nghĩ ra một kế sách khác của đám Tôn Thất Cấp, dù đúng hay sai thì không thể không chạy!
Cả đám còn chưa kịp hiểu chuyện gì, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một giọng nói khàn khàn tức giận từ phía xa xa vang vọng:
- không kịp nữa rồi, các ngươi đã quay vào ô Tử!
- haha... Đúng như kế hoạch, vây bắt thỏ con!
Thiên Long nghe âm thanh bốn phương tám hướng chỉ còn biết thở dài, bị bao vậy rồi, cả đội bây giờ hối hận đứt ruột, trước đã thề tuyệt đối tin lời Lão Đại, mà giờ lơ là một chút đã đứng chễm chệ ở cửa Diêm La!
Chưa tới một thời thần, phía trước mọi người có mười tên Hóa Thần Lục cấp, phía bên phải có hai mươi ba tên Hóa Thần ngũ cấp, phía bên trái có Bốn mươi tên Hóa Thần Tứ cấp, và phía đằng sau là đám Tôn Thất Cấp gần hai trăm đứa, thanh thế đúng là không nhỏ.
Thiên Long nhàn nhã cười nhẹ nói:
- Thiên La Địa Võng, cao thủ đi vòng bọc đầu, khôn ngoan không đi chung với đám chó mèo, cao thủ kém chút rượt không kịp đi sau, bọc hai cánh, ruồi nhặng đến cuối bọc cuối, ta lại cứ cảm thấy là lạ, thì ra là cá đã nằm trên thớt!
Một lão già lục cấp Hóa Thần phía trước bước ra, uy áp tỏa ra khiến mọi võ giả sợ hãi mười phần, lão uy nghiêm với bộ hắc bào đức cao vọng trọng nói:
- tiểu bối thông minh, nhưng đã muộn!
Thiên Long hừ lạnh:
- hừ... Một câu ó hai chữ Tiểu Bố không biết nhục, đã gọi ta là Tiểu Bối thì ngươi tự nhận ngươi là Tiền Bối, mà Tiền Bố lại âm hiểm đánh lén gài kế, nhục!
- Ngươi!...
Mặt mọi người nhăn nheo ghê rợn, lại có kẻ dám sỉ nhục họ nơi công khai, sống trên ngai vàng trăm năm người đời cung kính khép nép vạn phần, vậy mà nay lại có kẻ dám hỗn náo, phải chết!
- phù phù...
Thiên Long một thân hùng hồn khí phách, Ma khí phập phồng bao quanh toàn thân, cậu ta đứng giữa không trung Ma khí tỏa ra bao gọn cả đội bên trong, dù rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng vẫn ngạo nghễ cuồng vọng:
- bổn Tôn nơi đây, kẻ nào dám tới, CHẾT!
Không khí không rét mà run, đám Tôn Thất Cấp đồng thời thối lui ba bước, uy thế Thiên Long quả thực quá kinh hãi, thứ khí tức của Thiên Long tỏa ra nồng nặc khí tử vong, thứ đó quá ghê tởm!
- tiểu tử, ngươi là người phái nào?
Lão già hắc y lục cấp Hóa Thần hướng Thiên Long hỏi, lão thấy Thiên Long còn rất trẻ, thế nhưng cái ngông kia không khác một thiếu gia đệ tử danh gia vọng tộc, Nhất Cung Tam Phái!
- không gia, không môn, không phái, tu hành tự do!
Thiên Long hai tay cắp sau lưng lạnh nhạt nạt to!
- hừ, đã thế xưng danh họ đi, với khí phách của ngươi chắc cũng không phải kẻ tầm thường.
- ta Hắc Long!
Một câu vừa ra làm đám Lang Khắc Hàn cùng đám Tôn Thất Cấp và cả đám Lục cấp Hóa Thần không hẹn đều thối lui một bước, Danh xưng Hắc Long như sấm rền bên tai, là câu châm ngôn mới nhất để các bậc phụ huynh đưa ra hù trẻ con, uy vọng hoang hồ cũng như khét lẹt, như Rồng thấy đầu cũng chả thấy đuôi, nghe danh cực khét nhưng lại không biết mặt mũi!
- Là Ma đầu Hắc Long, mọi người lên!
- Lên...
Một đám võ giả ẩn nấp xung quanh, nghe danh Hắc Long cùng với mức thưởng do cực nhiều thế lực đưa ra, họ quên mất Thiên Long và họ ở cấp độ nào, thứ họ muốn là cái mức thưởng của các thế lực đưa ra, thứ đó đã làm mờ mắt họ!
- Hừ... cóc nhãi cút hết!
- Phá Chỉ!
Hừ lạnh Thiên Long trong chớp mắt điểm ra ba trăm Chỉ lực.
- Ầm Ầm Ầm...
- Aaaaa....
- AAA...
Tiếng gào thét đau đớn xuất hiện toàn bộ bốn phương tám hướng, chín thành võ giả tương đương hơn hai trăm người từ trên không trung rơi rụng như mưa, huyết khí văng tung tóe một trời giông huyết, còn lại là bị thương khốn khổ, một lệnh vừa xuất đoạt mạng gần ba trăm võ giả, nói là làm, giết người mà mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp chỉ có Hắc Long!
Gần ba trăm cái thẻ bài sáng như sao rớt tạch tạch xuống đất, đẹp như pháo hoa đêm ba mươi.
- hít hít hít....
- tê tê tê...
- phịch phịch...
Tất cả mọi người thối lui ít nhất mười trượng quanh người Thiên Long, kể cả đám Lục cấp Hóa Thần cũng thối lui hết, một chiêu uy chấn của Thiên Long vừa rồi quá bưu hãn, cường thế giết người trong nháy mắt, họ tự nhủ nếu là mình liệu có cái bổn sự đó không?
- bổn Tôn đã nói, phàm là kẻ lên, CHẾT!
Đám Lang Khắc Hàn nhìn thấy uy vũ của Thiên Long cũng sùng bái vô hạn, không ngờ bên cạnh họ lâu nay lại là một cái đại sát tinh đó a, không đến lúc nguy cấp không thể tin được, Lão Đại cưỡng hãn đúng chất, không uổng công họ tin tưởng, trong đôi mắt như thiên hà của Hư Huyễn, Thiên Long đã trở thành thứ gì đó bất khả xâm phạm, nay đã là sùng bái cực hạn.
- Ầm Ầm Ầm...
Còn chưa thể chuyển sang tình hình tiếp theo, từ trời xuất hiện cả vạn tia sáng đổ xuống, bầu trời đêm tối chợt rực lửa sáng chói, trên đầu mọi người những tấm thẻ bài dần dần xuất hiện xoay trên đầu họ, Thiên Long đáp xuống đất không hiểu chuyện gì!
- à, thời hạn đã hết năm ngày, thử thách đã hết, Thiên Đạo nơi đây bắt đầu kiểm tra và chọn lọc vòng tiếp theo!
Hỏa Linh Nhi vui sướng cười hì hì, những ai đủ mười thẻ đều không thể cử động, nhìn qua đám Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Hóa Thần cấp ai cũng bất lực đỏ mắt nhìn mình làm cả đám Lang Khắc Hàn cười không khép được mồm.
- lão đại ngươi tạo phúc cho kẻ thù a!
Tức mỗi cái là kẻ không đủ thẻ ngọc đều có thể di chuyển, chúng nhảy ra đỏ mắt giết nhau cùng với nhặt gần ba trăm thẻ Thiên Long vừa tạo phúc, cái này là công khai giúp kẻ thù rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.