Chương trước
Chương sau
Roẹt...
Chiếc áo phông mỏng của Tuyết Băng Băng bị Tuyết Quân Chủ xé toạc tan nát, để nộ 1 phần 3 cặp gò bông trắng như sữa cao vút sau lớp áo nhuyễn giáp do Thiên Long tặng, Tuyết Băng Băng ôm ngực quỳ xuống khóc lóc:
- ngũ ca xin hãy tha cho ta đi mà huhu...
Tuyết Quân Chủ thường ngày nhìn dáng điệu đà thướt tha, khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Băng Băng đã không chịu nổi, nay được chiêm ngưỡng xuân sắc như vầy khiến hắn hoàn toàn mất trí rồi, hắn dùng uy áp Trúc cơ khóa chặt Tuyết Băng Băng lại, không cho nàng chạy thoát thân, nhắm nhẹ mắt hôn lên bờ môi đang run rẩy sợ hãi của Tuyết Băng Băng.
- không không... không... Có ai không cứu với!
Tuyết Băng Băng gào thét trong tuyệt vọng, những ngày gần đây nàng một cô bé vui vẻ ngây thơ bỗng trở lên một mặt khác hẳn, bị đoạt quyền đoạt mức sống, bây giờ lại bị chính ca ca cùng cha khác mẹ cưỡng bức, điều này làm Tuyết Băng Băng không thiết sống nữa.
RẦM...
Môi Tuyết Quân Chủ cách môi mỏng Tuyết Băng Băng chưa tới ba phân đột nhiên không thể tiến thêm, cảm giác đau nhói khiến Tuyết Quân Chủ hét thảm bay rầm vào thành tường, không ai khác ngoài Tuyết Hàn Mặc, từ ngoài nghe tiếng gào thảm thiết của Tuyết Băng Băng làm cậu ta phá cửa lao vào, nhìn thấy tiểu muội đang thống khổ không kịp nhận biết cái gì, cậu ta một Nộ Long Cước, mu bàn chân Tuyết Hàn Mặc tốc độ vũ bão một nộ giữa mũi Tuyết Quân Chủ.
Tuyết Quân Chủ một nhát nát toàn bộ một bên hàm phải, trên dưới đi đều, đau đớn khiến Tuyết Quân Chủ bất tỉnh tạm thời.
- huhu...
Tuyết Băng Băng bị hóa khống chế nhảy nhanh lên giường chùm chăn lại, khoảng khắc vừa rồi là niềm sợ hãi nhất cuộc đời nàng, kể cả nếu so sánh Tuyết Tinh Thần phế mọi thứ của nàng cũng không bằng một góc nhỏ tổn thương lần này, nếu vừa rồi bị cướp mất nụ hôn vậy Tuyết Băng Băng nhất định lấy cái chết, người xưa đã nói. Một nụ hôn làm điên đảo chúng sinh, một nụ hôn cứu một mạng người, một nụ hôn có thể lấy trộm trăm tấm chân tình, một nụ hôn cũng có thể giết chết một người, một nụ hôn vô giá!
Tuyết Băng Băng đã trót trao môi mình cho Thiên Long, vậy tuyệt đối nàng không bao giờ lẳng lơ trao tiếp cho ai khác, mặc dù thời nay một nụ hôn có thể trao cho nhiều người, thế nhưng Tuyết Băng Băng thì khác, nàng bị gia tộc lưu lại văn hóa vô giá của người phụ nữ thời xưa, không những không giữ nàng còn lấy đó làm danh tiết.
- đkmm...
Văng một câu tục Tuyết Hàn Mặc đi lại chỗ Tuyết Quân Chủ đang thở oxi bóp cổ nhấc lên, Tuyết Quân Chủ cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt như dao găm sát khí không hề che dấu một chút gì hết của Tuyết Hàn Mặc, hắn rùng mình ớn lạnh một cái, biểu cảm này là gì đây? Tuyết Hàn Mặc từ nhỏ tới lớn chỉ một bộ dáng nho sinh, tại sao bây giờ lại hung thần ác sát đến như vậy?
Tuyết Quân Chủ nào biết một điều, đối với hắn kẻ không lợi dụng được nữa đều là phế vật, kể cả mẫu thân hay phụ thân, còn Tuyết Hàn Mặc lại sống tình cảm đến nỗi tỏa sáng trong sự lạnh lẽo của cả gia tộc.
- nhị nhị... Ca, đệ đệ...
Tuyết Quân Chủ lắp bắp không biết nói sao, dù thế nào đi nữa đây là bị bắt tại trận, có cố giải thích cũng chỉ làm chứng cứ càng rõ ràng hơn, quan trọng là Tuyết Hàn Mặc có một cái khí chất khác người, làm cho Tuyết Quân Chủ cảm giác sợ hãi.
Không riêng gì Tuyết Quân Chủ mà tất cả hoàng tử khác cũng vậy, nếu không có Tuyết Sa Kha dẫn đầu cho trăm lá gan đám tam hoàng tử đổ xuống không ai dám trêu Tuyết Hàn Mặc, thử nghĩ một mình Tuyết Hàn Mặc và Tuyết Băng Băng đã sánh vai cạnh tranh khốc liệt với Tuyết Sa Kha và mấy chục tiểu đệ là hiểu, khí chất của Tuyết Hàn Mặc nồng hơn họ, khí chân Long áp đảo hơn họ nhiều, đây là sợ hãi theo bản năng chứ không ai muốn.
Rầm Rầm Rầm...
Mặc Tuyết Quân Chủ có huyết thống hay rào cản luật lệ, Tuyết Hàn Mặc đã mất lý trí, cậu ta liên tục giáng quyền vào người Tuyết Quân Chủ, Tuyết Quân Chủ bị đánh bay tứ tung toàn bộ đồ trong phòng đều bị hắn đè nát.
- có chuyện gì vậy?
- ta không biết!
- hai vị hoàng tử trong đó thì phải!
- có kịch hay!
...
Phía bên ngoài mọi người nô nức bàn tán, đám người hầu không hiểu chuyện đều đoán già đoán non, họ mà biết nhị hoàng tử đang đánh ngũ hoàng tử sắp đăng quang đắp mộ chắc họ xỉu mất, cho dù ai bị thương họ cũng đều phải chịu tránh nhiệm a!
Tuyết Hàn Mặc mất trí nhưng không mất hẳn, cậu ta biết nếu bây giờ giết Tuyết Quân Chủ không phải lựa chọn hay, chưa nói đến có dám hay không xét về huyết thống và chút ràng buộc khiếln Tuyết Hàn Mặc lưu lại cho Tuyết Quân Chủ một hơi thở thoi thóp.
Tiến lại ngồi gần giường Tuyết Hàn Mặc cay mũi nói với Tuyết Băng Băng:
- tiểu muội mặc đồ vào đi, ta sẽ dẫn muội đi trốn, đi tìm tên côn đồ cướp trái tim muội!
nấc nấc...
Tuyết Băng Băng chậm chạp chui đầu ra khỏi mền, nấc cục liên tục nói mãi mới ra câu:
- thật ư?
Tuyết Hàn Mặc gật đầu như đinh đóng cột, sau đó mở cửa đi ra ngoài, không đi không được a, nữ như người ta thay đồ ở trong đó làm gì?
Rất nhanh chưa tới 1p Tuyết Băng Băng đẩy cửa chạy lại chỗ Tuyết Hàn Mặc gấp gáp nói:
- đi thôi ca ca, muội không dám ở lại nơi bẩn thỉu này đâu, híc híc...
- được thôi, nấc cục quá!
Tuyết Hàn Mặc quyết rồi, lần này đưa Tuyết Băng Băng đi xác định cả đời này không thể bước chân lại vào gia tộc, con đường đi lên nắm quyền một nước tỉ dân chấm dứt tại đây.
- Giết Hết.
Một tiếng hét như rông ngâm, một lệnh đưa ra, từ trên mái nhà bốn phương tám hướng 10 hắc y nhân nhảy xuống, tất cả người hầu đang nhìn Tuyết Băng Băng đi ra cửa không ai sống qua một khắc, phàm là kẻ sống nhìn thấy đều phải chết.
- nhị hoàng tử!
5 hắc y nhân nhảy xuống làm lễ trước mặt Tuyết Hàn Mặc 10m, những tên này là hộ thể của Tuyết Quân Chủ và người canh gác nơi đây không cho ai chốn được.
- phàm là cản đường giết hết cho ta.
- - Giết...
- - keng keng keng...
Tuyết Hàn Mặc bế Tuyết Băng Băng chạy như thiêu thân, cuộc đồ sát phát sinh từ Tuyết Hàn Mặc diễn ra oanh oanh liệt liệt, tất cao thủ dần xuất hiện.
- nhị hoàng tử làm phản rồi...
Tiếng hét như sư tử hống của một tên hộ thân của Tuyết Quân Chủ vang lên.
- mau bắt nhị hoàng tử lại cho ta!
Kịch hay không thể thiếu nhân vật chính, Tuyết Sa Kha đã đến, mười năm tên hộ thân của hắn lao lên tham gia.
- Aaaaa...
- tay của ta...
- cứu mạng...
Người của Tuyết Hàn Mặc là diện đồ hắc y, còn tất cả còn lại mọi người rất lòe loẹt, vì thế truyện thành chương người của Tuyết Hàn Mặc chỉ cần thấy khác đồ là giết.
- Tuyết Hàn Mặc ngươi mưu đồ rất lớn a...
Tuyết Sa Kha thấy Tuyết Hàn Mặc bỏ chạy mà hít một hơi lạnh, vậy mà mười mấy năm nay đấu tranh lạnh Tuyết Hàn Mặc mà hắn không để ý, bây giờ nhìn tình thế trước mắt Tuyết Sa Kha đã sợ hẳn.
- Thì ra là vậy...
Tuyết Sa Kha đã hiểu, Tuyết Băng Băng khi xưa rất lười tu luyện, mà tài nguyên và ngân sách mỗi tháng của nàng lại cực độ nhiều, nhiều đến nỗi hắn cũng phải ngưỡng nhìn, nhiều khi hắn cho người truy tìm tài nguyên tu luyện của Tuyết Băng Băng mà hoàn toàn không thấy, thì ra nàng ta đưa hết cho Tuyết Hàn Mặc.
Mà Tuyết Hàn Mặc lại dùng số tài nguyên là tiền bạc đó bồi dưỡng cao thủ, nhìn Tuyết Hàn Mặc chạy mà hắc y nhân từ rất nhiều nơi đổ về để mở đường giúp cậu ta chạy là hiểu. cứ đi được một đoạn là có hắc y nhân khe Tuyết Hàn Mặc xuất hiện.
Tuyết Sa Kha không dám nghĩ vậy mà nếu Tuyết Hàn Mặc đùng cái đổ quân giết tới đình viện của mình liệu mình có sống được không? Hắn không dám nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.