Chương trước
Chương sau
- được rồi người không cần nói thêm!
Tuyết Tinh Thần quát một tiếng. Tuyết Hàn Mặc còn đang định lên tiếng, nhưng một vị lão nhân mặc bạch y bào ngồi trên cùng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tuyết Hàn Mặc:
- Hàn Mặc, ngươi không cần nói gì nữa, nếu dám nói thêm một cậu nữa vậy ở nơi này không còn vị trí của ngươi nữa.
Tuyết Hàn Mặc đột nhiên cứng lại, chỉ cảm thấy tức giận nổ tung lồng ngực!
Bên cạnh Tuyết Sa Kha sâu trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, cảm giác mình vừa làm một việc trọng đại nhất đời, vị trí Tuyết Hàn Mặc đang lung lay đó a!
Hiển nhiên Tuyết Hàn Mặc khinh suất lên tiếng đã làm cho lão tổ tông bất mãn lên tiếng, Tuyết Hàn Mặc chỉ biết cắn răng đi về chỗ im lặng ngồi, chỉ cần hơi có việc ảnh hưởng quá nặng đến Tuyết Băng Băng hắn sẽ lập tức đứng lên khuyên can tiếp.
Bây giờ Tuyết Hàn Mặc không thể phất áo bỏ đi được, như vậy quá dại, bây giờ là lúc cha ban phát lệnh trừng phạt với biểu muội.
- các lão tổ tông và trưởng lão quyết định!
Tuyết Tinh Thần cầm một bản sớ giơ lên chậm rãi đọc:
- theo điều lệ của gia tộc, Tuyết Băng Băng sẽ bị hủy bỏ các đặc quyền như sau:
- thứ nhất, hủy bỏ tư cách Thập Cửu công chúa xuống Cửu Cửu công chúa!
- thứ hai, hủy bỏ chức lệnh nội viện hạnh tâm đệ tử của gia tộc, đày ra làm ngoại viện đệ tử!
- thứ ba, hủy bỏ tư cách ở Anh Hoa cung, chuyển đến hạ viện! Anh Hoa Cung sẽ có công chúa xuất sắc khác đến thay.
- thứ tư, hủy bỏ tư cách có tùy tùng cao thủ hộ tống.
- thứ năm, hủy bỏ chuỗi cung ứng tu luyện mỗi tháng!
- thứ sáu, hủy bỏ ngân sách mỗi tháng!
- thứ bảy. hủy bỏ...
...
Cứ mỗi cái hủy bỏ Tuyết Hàn Mặc khuôn mặt lại tái đi như nến, hai bàn tay nắm lại run rẩy, móng tay đâm vào thịt chảy cả máu lúc nào không hay.
Tuyết Băng Băng vẫn cứ đứng im nơi đó, trong lòng nàng không hề có một chút bình yên, sóng to gió lớn ào ạt vồ đến, nàng biết những thứ phụ thân tuyên bố quan trọng cỡ nào với bản thân mình.
Với bộ óc của một thiên tài, Tuyết Băng Băng vượt trội hơn tất cả thành viên trong tộc, kiến thức đại học hay thứ gì đó cao xa nàng đều đã học thuộc, tuổi thì gần 18 thôi thế nhưng trong đầu là một cái bách khoa toàn thư đúng chuẩn, nàng thừa có thể suy nghĩ ra mình đang mất thứ gì và quan trọng bao nhiêu.
Nhưng không sao, ý nàng đã quyết, một khi đi theo Thiên Long thì cũng mất toàn bộ, không mất trước thì mất sau, chỉ là nghe một chút xem mình đang được hưởng thứ gì thôi, tuy đằng nào cũng mất thế nhưng nghe nó vẫn khó khăn chấp nhận được.
Sắc mặt của tất cả hoàng tử trong này ai cũng trở nên hưng phấn, trước đây không tìm hiểu kỹ, thế nhưng bây giờ Tuyết Băng Băng bị cắt ngân sách làm bọn họ cảm thấy mình không bằng nàng, thế nhưng không sao, một cái đinh đã được nhổ, sau này sẽ dễ sống hơn rồi.
Cuối cùng Tuyết Tinh Thần gấp bản sớ lại, âm thầm nhìn xung quanh lạnh giọng nói:
- cuối cùng... ngày này vừa tròn tháng sau, phải lập tức gả cho nhà họ Hoàng.
Ầm...
- chuyện này không thể nào!
- đúng vậy đây là đi hưởng phúc a.
- lại có chuyện dễ nhai như vậy sao?
Đại điện mọi người lập tức ầm ĩ bàn tán như ong vỡ tổ, hầu như cảm thấy đây là ban ơn chứ trừng phạt cái gì? Tuyết Băng Băng được gả qua đó ăn sung mặc sướng, vậy bây giờ Tuyết Băng Băng chỉ phải chịu khổ gần một tháng thôi ư?
Đó là suy nghĩ của bọn thiển cận mà thôi, ví dụ như Tuyết Sa Kha hay Tuyết Yến Hạo hay Tứ Hoàng tử gì đó, họ vẫn bình thản ngồi âm hiểm cười nhạt, gả đi thì sao chứ? Bên nhà họ Hoàng kia cũng chỉ xem trọng Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất của Tuyết Băng Băng mà thôi, nhan sắc không quan trọng lắm, bây giờ qua bên nhà họ Hoàng vậy không khác bị lưu đày là bao, ít cũng được vài ngày nhiều cũng chỉ vài tuần nam nhân lấy Tuyết Băng Băng cũng thành hôn với người khác, Tuyết Băng Băng cũng từ bà cả xuống bà hai, bà ba... Nói chung khổ càng khổ thôi.
Nghe vậy Tuyết Hàn Mặc không chịu nổi nữa lập tức đứng dậy lại gần Tuyết Băng Băng hướng phụ thân nói nhanh:
- con không đồng ý, theo con tiểu muội thích ai thì tự nhiên sẽ thích, chúng ta không nên cản, xin phị thân xem xét lại vấn đề này!
Tuyết Sa Kha hướng Tuyết Yến Hạo hất cằm nhẹ, Tuyết Yến Hạo hiểu ý lập tức đi ra đứng cạnh Tuyết Hàn Mặc hướng Tuyết Tinh Thần, khuôn mặt mười phần chính khí:
- con thay mặt các tiểu đệ hướng phụ thân đồng ý, tiểu muội từ nhỏ đã được đính hôn với Hoàng Hải Lệ công tử nhà họ Hoàng, đã là thanh mai trúc mã yêu nhau nồng nhiệt, nhiều khi chúng con thấy tiểu muội thân mật với công tử Hoàng cũng không dám lại làm phiền, nay được lão tổ, trưởng lão và phụ thân ban ân chúng con cũng càng được hưởng phúc cùng!
Tuyết Hàn Mặc nghe vậy cứng họng luôn, hắn nhìn qua Tuyết Yến Hạo mắt nổi hẳn tia máu, chỉ với mấy câu đã dồn Tuyết Hàn Mặc vào đường cùng, mọi người nghe Tuyết Yến Hạo nói vậy đương nhiên sẽ nghĩ Tuyết Hàn Mặc đang cố ý phá đám nhân duyên của Tuyết Băng Băng, ý khác rõ hơn là đưa ra một đường lộ rộng lớn cho Tuyết Tinh Thần một đường không vật cản mắng Tuyết Hàn Mặc.
Việc đến cũng đến, Tuyết Tinh Thần hừ lạnh phất tay chỉ Tuyết Hàn Mặc tức giận:
- Hừ, ngươi lập tức ra ngoài cho ta, phạt ngươi vào Tĩnh Tâm điện ăn năn hối nỗi ba tuần!
- phụ thân...
Tuyết Hàn Mặc chưa kịp biện hộ lập tức một cơn gió không biết do vị lão tổ tả hay hữu phất ra ngoài, xong, thế là hết!
- không được!
Giọng nói lanh lảnh vang lên, cuối cùng Tuyết Băng Băng cũng cất tiếng, trong câu nói ngắn gọn còn chứa một tia phẫn nộ không hề nhẹ.
Bây giờ một giọng nói già nua vang lên, mang theo một luồng uy nghiêm của vua chúa nồng nàn, không ai khác ngoài một trong hai vị lão tổ của Tuyết gia, nói mà không có một ai biết giọng này là của vị nào:
- không đồng ý không được, tiền bối sắp đâu thì ngồi đó, cấm cãi!
Tuyết Băng Băng có chút giật mình, khi trước vẫn còn Băng tâm thể chất, hai vị lão tổ này rất cưng chiều nàng, đến mức ngoài Tuyết Tinh Thần ra thì nàng là người thứ hai cuối cùng được đến chỗ họ chơi, không ngờ... Không ngờ chỉ một cái thể chất mất đi lại là thước đo giá trị của bản thân với người trong gia đình như vậy, chả lẽ những thứ trước đây chỉ là giả tạo?
- người đâu đưa công chúa ra ngoại viện, phạt ba tuần tịnh tâm không được đi đâu!
Tuyết Tinh Thần lập tức hạ lệnh cường thế bãi họp, nếu để Tuyết Băng Băng ở lại nhất định nó sẽ không cần mạng mà đôi co với lão tổ, như vậy không hay.
- Không... Không... Xin gia gia xem lại... Không...
Tuyết Băng Băng bị hai cô nha hoàn kéo đi, vừa đi vừa khóc, đến nỗi hét khàn cả giọng, môi dưới đã chảy cả máu do cắn phải, thế nhưng nàng quyết không chấp nhận.
- các ngươi cũng đi hết đi.
Ra lệnh một câu một đống thái tử, công chúa, trưởng lão và các vị phu nhân của Tuyết Tinh Thần cùng rất nhiều người khác lập tức lui ra ngoài.
Đợi họ đi hết một vị lão tổ phía tay trái Tuyết Tinh Thần nhíu mày nhìn Tuyết Tinh Thần nói:
- lý do tại sao con bé đó lại tự phế thể chất?
Tuyết Tinh Thần nghẹn họng không biết nói sao, biết thì cũng không đến nỗi này, chỉ đành thở dài;
- haiz... Lão tổ ngài cũng biết đó, ta trăm công ngàn việc, thời gian đâu để ý cả mấy trăm đứa con!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.