Chương trước
Chương sau
Hôm nay Tuyết Sa Kha và Tuyết Hàn Mặc hai thân y phục trắng toát phong cách cổ phong, mọi người trong đại điện cảm giác hai cái khí tức đang tranh hùng với nhau không ai kém ai.
- Hôm nay tập hợp mọi người là có một chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người!
Trực tiếp bỏ qua lời chào Tuyết Băng Băng, Tuyết Hàn Mặc đồng tử co rút lại, trong lời nói của phụ thân lại lạnh lẽo đến đáng sợ, đây hoàn toàn không phảo ánh mắt nhi hòa khi trước nữa, tại sao phụ thân lại có một cái mặt trái đáng sọ tới cỡ vậy?
Tuyết Tinh Thần âm trầm đứng dậy nói:
- Tuyết Băng Băng con biết tội mình chưa?
Tuyết Băng Băng nói thật bề ngoài nhìn bình thản thế nhưng trong lòng đang dậy sóng, sợ hãy chắc chắn có một ít, nhưng nàng vẫn tin người nhà với nhau cả nhất định sẽ không làm gì mình đâu mà! Nàng nhàn nhạt thưa:
- dạ... Con biết tội!
Tuyết Tinh Thần uy nghiêm đan tay sau nhìn đứa con gái mình cưng chiều nhất buồn bã hỏi:
- nói... Tội của con là gì?
Tuyết Băng Băng mạnh dạn thưa:
- dạ do con đã tự phế Băng Tâm Mạch Thể
...
- ta chỉ nghe nói thôi không ngờ điều này lại là sự thật a...
- đúng vậy, công chúa đúng là đầu có vấn đề, ta mà có được thể chất đó không khác gì một bước lên trời...
- ngươi mơ xa cái gì vậy? Chỉ có thần thánh hạ phàm mới có thể có được thể chất thôi...
- haiz... tiếc thay cho thể chất Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất quá...
...
Trong đại điện bắt đầu rục rịch bàn tán, 8 phần là tiếc thể chất, 2 phần còn lại là mắng Tuyết Băng Băng quá ngu, theo họ nghĩ: chả lẽ Tuyết Băng Băng nghĩ mình hơn ai cái gì hả? Ngoài thể chất nàng ta hoàn toàn không hơn được người thường cái gì đâu a, à nhan sắc thì không nói đến, cái đó vượt xa xa phạm trù người phàm, nuông chiều quá cứ tưởng mình được người khác yêu mến bẩm sinh hả?
Tuyết Tinh Thần nghe Tuyết Băng Băng nói mà lòng đau như cắt, lão cũng muốn mà không được. đứa con có lại không thèm, hắn thở dài nói:
- Tuyết thị hoàng gia chúng ta tồn tại đã rất lâu, đến nay cũng đã có lịch sử lâu đời, đời nào cũng ưu tiên nhân tài dù nam hay nữ miễn có thiên phú hay thể chất nào đó, chúng ta nhất định sẽ bồi dương cho gia tộc đăng quang.
Mọi người trong đại điện ai cũng rửa tai lắng nghe, không nghe không được, không khí âm lãnh dần dần đổ xuống.
- đời nào cũng vậy, đời nào cũng thế, nay Tuyết Băng Băng ham chơi mà lỡ may bị phế mất Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất, một phần vì hiếu kỳ thế giới bên ngoài cũng như tính trẻ con còn nhiều.
Tuyết Tinh Thần lặng lẽ thở nặng nhọc.
- Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất bị phế thật rồi.
- không thể nghi ngờ các trưởng lão cùng lão tổ đã bàn bạc kỹ vấn đề này!
- chắc chắn!
Trong đại điện có nhiều tiếng xì xào, Tuyết Băng Băng tự phế thể chất người biết người không nhiều.
Tuyết Tinh Thần nhìn một vòng đại điện nói tiếp:
- Trái đất này không hề thiếu cường giả, nước ta là cái nôi của võ học, sản sinh ra bao anh hùng khét tiếng giới võ giả, vì thế yêu cầu trọng dụng thiên tài rất cao.
- các ngươi cũng thấy cạnh tranh ở Tuyết thị hoàng thất rất khắt khe, có thể nói tàn khốc, thế nhưng cái tàn khốc vậy mới sản sinh ra được thiên tài, giúp gia tộc ta giữ vững cái ghế chỉ huy một nước.
Tuyết Tinh Thần nặng nề nói tiếp:
- bất kể nam hay nữ, điều kiện gia cảnh ra sao, chỉ cần là có thiên phú chúng ta đều dốc lòng bồi dưỡng.
- Tuyết Băng Băng có thể chất hiếm thấy, được cả gia tộc Tuyết thị coi trọng, 18 năm nay đã dốc của cải núi vàng núi bạc để nuôi dưỡng các kinh mạch của nàng, vô luận là ăn ở ngủ nghỉ chơi bời phát ngôn đều được gia tộc chăm lo hơn xa đồng lứa, hoàng gia đã cố hết sức trong gần 18 năm trời.
Nói đến đây Tuyết Tinh Thần khó chịu khắp người, đành cắn răng nói tiếp:
- Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất của Tuyết Băng Băng đã tự mình phế, đồng nghĩa với việc tự mình chặn con đường vinh quang tương lai lại, ta tuyên bố...
Thời khắc tuyên bố đáng giá ngàn vàng 99 phần trăm người trong đại điện đều phấn khởi nghe tuyên cáo, 1 phần trăm còn lại lo lắng.
- Tuyết Băng Băng từ giờ trở đi sẽ bị cắt toàn bộ địa vị dĩ váng cũng như tài nguyên.
- ta và các trưởng lão đã đồng thời ra quyết định...
- Chậm đã...
Tuyết Hàn Mặc vội đứng ra ngăn cản, cậu ta liếc muội muội một cái rồi hướng phụ thân đang định nói, tự dưng Tuyết Sa Kha đứng lên hướng Tuyết Hàn Mặc tỏa ra khí chất quanh minh, như một nho sinh nhẹ nhàng nói:
- nhị đệ không nên vọng động, có chuyện gì mà đệ lại cắt ngang lời của phụ thân? Nhị đệ a ta xin ngươi đó, ở trong hội nghị gia tộc, ngay dưới bài vị tổ tiên, dưới mắt các vị lão tổ cùng các trường lão, ta xin chân thành xin đệ để cho phụ thân chút mặt mũi đi a!
- Tuyết Sa Kha ngươi độc lắm.
Vào giờ khắc này, Tuyết Hàn Mặc hoàn toàn hết hy vọng với vị đại ca này! Một câu nói của Tuyết Sa Kha, không nhanh không chậm, cũng đẩy mình vào vị trí khó xử nhất. Hơn nữa có câu nói này, hắn đã chiếm thế chủ động, vô luận mình có nói gì, cũng giảm tác dụng rất nhiều!
- nói gì thì nói đi!
Tuyết Tinh Thần khó chịu nói.
Được lệnh Tuyết Hàn Mặc lập tức mừng rỡ nói:
- phụ thân, con sẽ dẫn muội muội đi tìm dược phu dị nhân lánh đời ở các nước khác, nhất định sẽ có cách khôi phục lại tổn thương mạch thể của muội muội. Xin người khoan ra lệnh trừng phạt để con đưa muội muội đi chữa, con cam đoan trong ba năm có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu muội, con xin lấy mạng ra thề.
- dị nhân nước nhỏ ư?
Trong đại điện mọi người khó hiểu nhìn Tuyết Hàn Mặc.
Tuyết Tinh Thần có chút tức giận khó chịu nói:
- ngươi cũng biết mấy tháng nay ta và hai vị lão tổ đã đích thân đi mời Dược Thần lão nhân gia đến, khi biết Tuyết Băng Băng phế Băng Tâm Ngọc Linh Mạch thể chất liền lập tức trả lại toàn bộ lễ vật, đã thế lão nhân ngài ấy còn hứa sẽ tặng chúng ta 10 viên Hôi Hoa Nhung!
Mọi người trong phòng lập tức hít khí lạnh, Dược Thần là ai? Đương nhiên toàn thế giới tổ chức Dược Các của Trung Hoa là lớn nhất, nơi quy tụ các vị đan sư có tiếng, cơ chế sắp xếp tới tổ chức tầng lớp khắt khe, Dược Thần là lão nhân thần bí được tổ chức Dược các tôn lên làm lãnh đạo, không ngờ Tuyết Tinh Thần lại có thể mời được lão nhân gia ngài ra mặt, còn về việc lão Đan thần tặng mười viên Hôi Hoa Nhung thì cũng bình thường, chắc là do lão ta thấy ngại không thể chữa được cho Tuyết Băng Băng nên lấy của bù đắp vào danh tiếng bị mất chứ gì lạ đâu.
Ngay cả Đan thần, một vị mà Hoa Đà còn phải gọi bằng cụ còn trả lại lễ vật là ý gì? Trên cái thế giới này đừng có viển vông đến người thứ hai có thể chữa được bệnh Tuyết Băng Băng, đã thế Tuyết Hàn Mặc nói là dị nhân nước nhỏ, cái này ý gì? Ngay cả tổ chức nổi tiếng nhất thế giới còn chịu thua nước nhỏ là cái móng gì vậy?
Ngươi ăn nói lung tung đã thế còn lấy mạng mình ra cam đoan, Tuyết Tinh Thần tức giận thật rồi.
Tuyết Hàn Mặc thấy phụ thân tức giận không nói gì, đành cố gắng nói tiếp:
- ta biết điều này có chút khó tin, bất quá xin ngài tin ta một lần!
Tuyết Tinh Thần trầm ngâm đứng im không nói lời nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.