Ta vừa tức giận nhưng cũng vừa cười tự giễu cho thân phận của mình. Không hiểu sao bọn họ có thể nghĩ ra những tình tiết còn đáng sợ hơn cả thoại bản ta hay đọc nữa. Nhưng thay vì giải thích, ta vỗ tay rõ to:
- Hay cho Lương tướng quân. Không ngờ trí tưởng tượng của tướng quân lại có thể phong phú như thế. Đã tưởng tượng ra được như thế thì ta không còn gì để nói nữa. Muốn xử trí sao thì tùy ngài..
Ta từ khi có được thần trí thì đã là một tiểu tinh linh đơn độc tự lực cánh sinh rồi. Sau này khi về phủ Nguyệt lão, ta được nuôi dạy và đối xử tử tế. Hầu như cuộc sống của ta chỉ xoay quanh phủ Nguyệt lão. Đối với ta, người mà ta muốn giải thích chỉ có Nguyệt lão mà thôi. Chứ không phải là Lương Hàn Chương suy bụng ta ra bụng người. Đồng thời, ta cảm thấy người đã có suy nghĩ thành kiến với mình rồi thì giải thích bao nhiêu cũng không có tác dụng. Trừ khi họ phải thấy được chứng cứ rõ ràng. Nhưng ta thì không có thứ đó. Cũng đừng nghĩ là Long Phá Thiên sẽ làm chứng cho ta. Hắn không phải kiểu người sẽ làm điều này. Hơn nữa, hắn lớn tiếng giải thích thì có khi hiểu lầm còn lớn hơn, càng bôi càng đen..
Ta nhút nhát sợ chết, cũng sợ đau đớn, sợ bị đánh đòn. Nhưng trước nay ta đơn độc, không có cha mẹ hay người thân, cũng không có nhà của riêng mình. Sống trên Tiên giới hay ở phàm trần thì với ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736043/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.