Chương trước
Chương sau
Khi thanh kiếm bắt đầu rục rịch định tấn công Dã Thụy Yên, từ xa lại nghe thấy giọng nói của một người khác đang dần tiến lại. Ngay phút chốc, Lộ Thương Nguyệt kéo cả hai người đến núp sau hòn non bộ. Cả ba chen chúc ở một nơi chật hẹp, hơi thở phà vào mặt nhau. Duy chỉ có tên kia là vẫn bị Lộ Thương Nguyệt khống chế, không để hắn chạy cũng không để hắn phát ra tiếng. Dã Thụy Yên lúc này mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào gáy cô, lòng đầy tạp niệm

- Thụy Yên đệ? Hầy, khách khứa đang ở ngoài, tên này lại chạy đi đâu không biết?

Nam nhân kia đi tới, hắn có vóc người khá cao, trên người mặc bộ y phục hoa sắc loè loẹt. Không khó để nhận ra tên Võ Nguyên này. Hắn trước sau ít nhất cũng là bằng hữu của Thụy Yên, tạm thời tha cho hắn vậy. Bất ngờ bàn tay vịn trên đá bỗng trượt xuống, tạo ra tiếng động. Võ Nguyên nghe thấy, hiếu kì dần dần tiến tới, Lộ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn y, nảy ra một ý. Cô đẩy Dã Thụy Yên ra, y ngã chúi xuống đất.

Võ Nguyên vừa thấy bộ dạng đó, rất nhanh chạy đến đỡ y. Thụy Yên đánh mắt nhìn vào chỗ ban nãy, bóng dáng hai người đó đã biến mất. Y cũng đành ngậm ngùi bước chân theo hắn tiến vào đại sảnh tiếp khách. Cả ngày hôm đó, tâm trạng y cứ như ở trên mây, cảnh tượng ban nãy vốn không làm y thấy sợ, nhưng tại sao lại thấy có chút quen thuộc...

Lạc Cổ Vân mang tiểu tử đó về, tống vô nhà lao cùng với tên hậu duệ lúc trước bắt được. Tiểu tướng quân đó bị giam cầm bao lâu vẫn có dáng vẻ không khuất phục, chỉ có ốm đi một chút chứ cũng chẳng thay đổi gì

- Ma tôn, ngươi giam ta ở đây, rồi lại bỏ mặc ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Ta đưa người đến bầu bạn với ngươi. Khi ngươi suy nghĩ thông suốt rồi thì ta ắt sẽ thả ngươi ra

Hắn nhìn tên nam nhân co rúm kia liền có chút khinh thường, cổ nam nhân đó có vết hằn lớn tím đậm, xem thái độ của nữ nhân kia thì tên này chắc chắn đến ám sát nàng ta. Hoá ra là một tên ngu ngốc

Cánh cửa đóng sầm lại, ánh sáng chói mắt ban nãy cũng thu vào, cả phòng giam chỉ còn bóng tối tĩnh mịch và chút ánh sáng chiếu qua từ cửa sổ.

- Vị tiên sư này, huynh bị ả ta nhốt ở đây bao lâu rồi?

- 2 tháng. Gọi là là Văn tướng quân



- Xem ra Văn tướng quân và ta là hội cùng thuyền. Ả ma nữ đó đã giết sư huynh ta, ta phải báo thù

Văn Cầm nhíu mày: Sư huynh của ngươi là ai?

- Sư huynh ta là Trượng Phương thượng tiên, vào cuộc giao đấu 2 tháng trước, sơ sẩy bị ma nữ kia đánh cho tiêu tán

Văn Cầm lúc này cũng hiểu ra, hoá ra bấy lâu nay nàng ta bỏ mặc mình là bởi vì cuộc giao chiến đó...

Lộ Thương Nguyệt trở về, Vô Ảnh cũng hồi phục hình người. Sau ngày hôm đó, cô vẫn luôn tránh mặt Dã Thụy Yên, dù trước kia kề vai tác chiến, nhưng hiện tại y chỉ là người phàm, cô cũng không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào. Mà y kể từ hôm đó cũng cảm nhận được sự xa lánh của cô, bên cạnh lại xuất hiện thêm một nam nhân cao lớn suốt ngày đi kè kè bên cạnh, làm trong lòng y cực kì khó chịu. Luôn núp phía sau để nhìn lén, người ngoài nhìn vào càng thấy bỗng dưng Dã đại nhân trở nên khó tính, không dám nhiều chuyện

- Võ Nguyên huynh, huynh nói xem, một người bỗng dưng lạnh nhạt với huynh, bên cạnh lại xuất hiện một nam nhân khác thì huynh phải làm sao?

- Đệ mà cũng có ngày hôm nay? Yên tâm, ta đây lịch sử tình trường rất phong phú, chắc chắn có thể giúp đệ

- Không phải ta, là một vị bằng hữu của ta muốn thỉnh giáo

- Ồ, vậy đệ nói với vị bằng hữu đó, tốt nhất là không nên chần chừ để mất cơ hội, phải xông lên mới có phần thắng...

- Xông lên...xông lên như thế nào...?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.