Lộ Thương Nguyệt tránh mặt y cũng đã bẵng một tuần, thời gian hai người gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dã Thụy Yên vốn muốn bắt chuyện với cô lại hết lần này đến lần khác bị cắt ngang khiến y không khỏi khó chịu
Từ sau khi bị bắt, cái tên trong ngục kia luôn không an phận, hết chửi rủa rồi phá của, đôi lúc còn không quên đánh thị vệ rồi chạy ra ngoài. Văn Cầm nhìn dáng vẻ tiểu nhân của hắn, ôm trán bất lực. Dựa vào cái gì mà hắn có suy nghĩ giết ma tôn nhỉ? Là do hắn quá ngu ngốc chăng?
Ánh sáng cửa ngục bị che khuất bấy lâu nay lại được lần nữa mở ra, Lộ Thương Nguyệt mặc một bộ đồ đen, cánh tay mang chiếc vòng hình bạch xà bước tới túm cổ hắn. Lần này cô hết kiên nhẫn rồi, vốn chỉ muốn nhốt hắn vài ngày cho biết đường an phận, không ngờ hắn lại là một tên cứng đầu như thế, thôi vậy, ma tôn ta cũng chẳng phải bạch liên hoa gì, cho hắn đi đoàn tụ với huynh trưởng có lẽ là cách chiếu cố hắn tốt nhất.
Lộ Thương Nguyệt dùng thần lực siết cổ hắn, cánh tay hắn vùng vẫy, gương mặt tím lại do máu đông, lần này hắn mới thực sự biết tại sao người ta lại khuyên không nên động tới ả. Văn Cầm ngồi trong góc cũng không phản ứng gay gắt lắm, chỉ giật mình nhìn dáng vẻ muốn đại khai sát giới của cô mà hơi run sợ. Chỉ có điều Lộ Thương Nguyệt hơi thắc mắc nên hỏi hắn:
- Văn tướng quân...ngươi...không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768785/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.