Từ biệt người, lòng ta nham nhở
Yêu người, nhưng chẳng thể nói ra
Mang đôi mắt luyến tiếc nhìn dõi theo bóng lưng đang đung đưa trên ngựa. Từng tiếng vó ngựa phát ra, từng lần cứa vào trái tim mỏng manh. Ngày nàng đi, trời đẹp như thế, cảnh vật cũng đẹp, người cũng đẹp...nhưng thể nào trong lòng y lại trĩu nặng như có hòn đá đè lên
Dã Thụy Yên ủ rũ bước vào trong, chân không cẩn thận vấp bậc thềm suýt ngã chúi xuống. Đầy tớ bên cạnh chạy lại đỡ kịp thời, ai cũng hú vía một phen. Nhưng sắc mặt y vẫn không thay đổi, bần thần bước về phía trước. Những ngày sau đó chỉ biết trăng không biết mây, biết gió mà không biết mưa, lúc nào tâm trạng cũng trùng xuống đáy. Nếu như mặt đất mềm một chút, e là đã bị lún xuống đến tận nơi tối tăm nhất rồi
...----------------...
Ở Biện Sơn, nơi này tuy không đông đúc như kinh thành, nhưng cũng không hơn không kém. Lộ Thương Nguyệt cải trang thành nam nhi, phần là muốn thuận tiện đi lại, phần khác là muốn dễ dàng do thám. Dù gì thân phận nữ nhi vẫn luôn phải tuân theo khuôn phép rất khó hành động
Đột nhiên có một nữ nhân lao tới đâm vào bả vai cô. Nữ nhân này vội vội vàng vàng, trước người ôm một tay nải cỡ lớn, lúc chạy phát ra tiếng lọc cọc. Chắc hẳn đó là vàng bạc châu báu. Những nam nhân kia có vóc dáng to lớn, chặn nàng ta ở tứ phía. Bất đắc dĩ nàng ta bèn túm lấy tay áo màu tím của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768781/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.