Mảnh vỡ trụ trời, quả nhiên danh bất hư truyền
Đương lúc Lộ Thương Nguyệt vừa chạm tay vào nó, đằng sau xuất hiện một nam nhân khác có tiếng nói khá trầm lắng. Vô Ảnh và Văn Cầm đồng loạt cảnh giác, toan rút kiếm. Lộ Thương Nguyệt không nhanh không chậm cầm lấy mảnh vỡ đó, nở một nụ cười tà mị quay lại nhìn hắn. Gương mặt bị che đi phần lớn bởi chiếc mũ chùm, chỉ nhìn thấy đôi môi có chút thâm. Hắn có dáng vẻ khá cao ráo, sau lần dò xét, võ công của hắn cũng có chút đỉnh cao siêu
- Mau đưa nó cho ta
Lộ Thương Nguyệt cất giọng lạnh băng, tiếng nói vang khắp căn hầm: - Ngươi là ai?
- Tiểu bối như các ngươi, nên biết thân biết phận chút. Mau đưa nó cho ta
Nghe hai chữ tiểu bối, hai nam nhân đang cảnh giác cũng phải bật cười thành tiếng.
Phì
Tên này, cũng tự cao quá đi chứ...nhìn người không nên chỉ nhìn vào gương mặt chứ, ma tôn này, ít nhất cũng năm vạn tuổi... Là một lão bà
Hừ, nói ai là lão bà? Lộ Thương Nguyệt liếc xéo hai tên đang cười ngặt nghẽo kia, cực kì phẫn nộ
Nghe thấy tiếng cười chế giễu đó, hắn ta nóng mặt, không thèm nhiều lời trực tiếp xông tới, Vô Ảnh cũng lười động thủ, đẩy Văn Cầm lên ứng chiến. Thực lực kẻ này đúng là khó lường được, hắn lao đến như một kẻ điên nhìn thấy mộng cảnh, những đòn đi tới đều mang sát thương cực lớn, đến tướng quân thiên giới như Văn Cầm cũng khó lòng địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768777/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.