🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu không phải mỗi ngày Ma Tôn đều tự mình trải giường trải chiếu hầu hạ con mèo này ngủ thì xém nữa hắn đã tin cậu.

Mong đến mức ngủ không ngon, hừ, buồn cười.

Nhưng mấy câu ngon ngọt này vẫn dỗ cho Đoạn Lâm thoải mái, hắn thuận theo cậu: "Nếu ngươi đã mong chờ như thế thì hay là ngàymai cử hành đại điển kết hôn luôn nhé?"

Ngón tay đang đùa giỡn mái tóc gắn chuông của Đoạn Tiểu Miêu khựng một chút, cậu lộ vẻ khó xử: "Ngày mai... cũng quá vội đi? Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả, cũng không có bằng hữu thân thích, đại điển kết hôn này có hơi qua loa."

"Hừ..." Lộ đuôi rồi?

Sắc mặt Đoạn Lâm không vui, hắn tỏ vẻ dễ bị lừa nhưng không có nghĩa là hắn thật sự dễ lừa.

"Ta hỏi thật, ngươi không muốn tìm người thân của ngươi rồi mời họ tới tham gia đại điển kết hôn của chúng ta sao?" Úc Yên cảm thấy cái này cũng không phải là lý do thoái thác: "Lập nghiệp đã rồi mới lập gia đình, Núi Đầu Mèo còn đang trong giai đoạn phát triển, sao ngươi có thể thân hãm nhi nữ tình trường*? Trước kia ngươi không có như thế."

*Thân hãm nhi nữ tình trường: trình độ thấp kém, hãy cứu vớt tui đi இ௰இ

Đoạn Lâm bị tố là nhi nữ tình trường thì vẻ mặt vô cùng "đặc sắc", xém nữa là bắt đầu nghi ngờ chính mình, thật vậy sao?

Đương nhiên là không phải.

Hắn không phải người dễ bị dao động như vậy, ngay lập tức nhìn ra đây là trò của mèo con.

Đoạn Lâm cười như không cười, trên mặt viết: Ngươi nói tiếp đi.

Trên người hắn cũng tỏa ra hơi thở dầu muối không ăn, lẳng lặng xem thử Đoạn Tiểu Miêu do chính hắn nuôi lớn còn có thể giảo biện thế nào.

Úc Yên chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu: "Mời bạn bè thân thích đến tham gia đại điển kết hôn là tập tục ở thế giới của ta. Ai tìm được đạo lữ làm bạn cả đời cũng đều thông báo khắp nơi, được mọi người chúc phúc."

Nói đến đây, cậu trông như bị tổn thương mà dựa vào lòng Đoạn Lâm, giọng nói tràn ngập tưởng niệm và đau thương: "Ngươi không cho ta trở về cũng không đồng ý nguyên vọng nho nhỏ này của ta, thật buồn."

Trong không khí tràn ngập đau thương, Ma Tôn vừa rồi còn cho rằng mình sẽ có ý chí sắt đá lập tức đầu hàng trước tình huống đột ngột này.

Hắn ôm lấy mèo con trông rất khổ sở, ăn nói khép nép: "Mèo con đừng khóc, được rồi được rồi, ngươi muốn thế nào cũng làm theo ý ngươi."

Úc Yên: "Đương nhiên là ta muốn đại điển kết hôn của chúng ta phải vẻ vang. Đến lúc đó, ta mong là các tu sĩ có danh tiếng trong Tu Chân giới đều tới tham gia, có được không?"

Đoạn Lâm: "..."

Hắn không thể nói không.

Từ đầu đã là vở kịch nhưng hắn vẫn không nhịn được mà gật đầu: "Đương nhiên là được."

"Với danh tiếng hiện tại của ngươi thì ngươi nghĩ tu sĩ thiên hạ sẽ nể mặt sao? Vậy nên ngươi phải tiếp tục nỗ lực."

Úc Yên lại nói: "Tuy rằng bây giờ vẫn chưa tổ chức đại điển kết hôn nhưng ngươi và ta cũng coi như là đã bày tỏ tâm ý với nhau. Về sau ngươi không được xuyên tạc ý của ta, cứ suốt ngày quở trách ta, được không?" Nghĩ mội hồi, cậu lại bồi thêm một câu: "Có khi những cái đó là bôi nhọ chứ không phải sự thật đâu."

Mèo con không chịu nổi ủy khuất này.

Cậu không có suốt ngày ăn chơi, cũng không có suốt ngày đi kiếm bạn mới!

Rõ ràng là ăn ngủ, chơi với lông xù và đại ma đầu cũng đã tốn không ít thời gian rồi.

Ma Tôn xoa mày: "Được..."

Úc Yên nhếch miệng cười, thắng lợi đã ở trước mắt, cậu lại muốn hồ ngôn loạn ngữ nói thêm hai câu.

"Đoạn Tiểu Miêu, một vừa hai phải thôi." Tên khốn trong lồng ngực vừa chớp mắt là Đoạn Lâm đã biết cậu đang nghĩ gì rồi.

Đoạn Lâm lập tức vỗ nhẹ mông cậu, đánh bay những ý nghĩ không tốt trong đầu cậu.

"Ui da." Chiếc mông trần trụi của Úc Yên bị tay hắn đánh một phát vang dội.

Nhưng cậu cũng không dám nói gì, dù sao hôm nay cậu cũng đuối lý.

Có lẽ những chuyện cậu không xem ra gì lại là những chuyện Đoạn Lâm không thể chấp nhận được.

Tóm lại là cậu khiến hắn khó chịu.

Nhìn mèo con ngoan ngoãn dựa vào ngực mình, bộ dạng đã biết mình sai khiến trong lòng Đoạn Lâm mềm nhũn, cuối cùng vẫn không nỡ mắng cậu nửa câu.

Dù sao thì cũng là do Đoạn Lâm hắn nuôi mèo con thành tính cách vô pháp vô thiên này.

Từ nhỏ đã bò lên đầu hắn giương oai, có cái gì mà cậu không dám làm chứ?

Những lời vừa rồi cũng có chút đạo lý nên Đoạn Lâm rất cảm động.

"Cũng được, cứ làm theo lời ngươi đi." Đoạn Lâm khép mắt, thanh âm chứa sự nuông chiều không nói nên lời.

Ngón tay hắn luôn lưu luyến trên người cậu, sờ đầu rồi lại sờ bụng.

Đoạn Tiểu Miêu bị hắn sờ một lát đã ngủ ngáy như heo.

"..." Đoạn Lâm nhướng mày, cái này... Vậy mà còn nói là mong đến mức ngủ không yên?

Hầy, tin ai cũng không được tin Đoạn Tiểu Miêu.

---

Nhóm tiểu yêu trên núi đều cho rằng Đại Vương và Đại Đại Vương cãi nhau nên vô cùng lo lắng.

Nhưng bọn họ không dám lên gác mái, càng không tìm được người giúp đỡ nên chỉ có thể cầu cứu thầy hạc trắng mỗi ngày đến dạy bọn họ.

Thầy hạc trắng nghe học sinh miêu tả xong thì lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Ặc, cái này... lão sư cảm thấy các ngươi không cần lo lắng, bọn họ có tình cảm tốt nên không phải cãi nhau đâu."

Đối mặt với những đôi mắt hiếu học thuần túy của học trò, mặt già của thầy hạc trắng đỏ lên, quyết định hôm nay đổi bài học thành khóa sinh lý.

Để tránh cho nhóm tiểu yêu cái gì cũng không hiểu, nếu không sau này làm sao tìm đạo lữ?

Nhưng mà không phải tu sĩ nào cũng tìm đạo lữ, thầy hạc trắng cũng không có vì ông quá nghèo.

"Đại Vương và Đại Đại Vương không phải cãi nhau sao?"

"Vậy tốt quá rồi."

Quả nhiên, sau đó không lâu, nhóm tiểu yêu lại thấy Đại Vương và Đại Đại Vương đi cùng nhau, tình cảm vẫn tốt như trước, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Bọn họ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhóm tiểu yêu tự mình cử đại diện, cứ cách vài bữa là đến trước mặt Meo Đại Vương để báo cáo tình hình.

Nói cách khác... là tự dâng tới cửa để Meo Đại Vương sờ rồi vuốt, cũng không biết cậu có nghe bọn họ báo cáo tình hình không nhưng bọn họ được vuốt rất thoải mái.

Nhưng Meo Đại Vương loài nào cũng muốn, nếu sờ một loài quá hai lần thì cậu sẽ dặn lần sau đổi loài khác đến cho công bằng, không thể mãi sờ một người được.

Động vật nhỏ được Đại Vương sờ rất nhiều lần: "Há há!"

Trước kia lúc còn ở Vạn Yêu Cốc, nhóm tiểu yêu hầu như không dám tiếp xúc với Yêu Vương, ngoài sợ hãi và cung kính, bọn họ không còn cảm xúc nào khác.

Nhưng ở Lâu Meo Meo không giống, Đại Vương vô cùng hiền lành với họ, thường chơi cùng bọn họ, lúc nào may mắn thì họ còn có thể sờ Đại Vương.

Đại Vương như vậy thì không yêu nào là không thích.

Đoạn Lâm cũng nhận ra mèo con nhà mình vô cùng thu hút động vật nhỏ, cho dù là động vật chưa khai linh trí cũng thường đi vào chỗ của họ từ sau núi.

Theo cách nói của Úc Yên thì chính là: Động vật nhỏ nào cũng có "radar", có thể nhận ra ai tốt ai xấu!

Chẳng phải một người thân thiện hoàn mỹ như cậu thu hút động vật nhỏ là chuyện bình thường sao?

Phải biết là ngày thường lúc không có gì làm thì cậu sẽ ra sau núi bắt cá trong hồ đút rái cá ăn.

Rái cá: Bằng cái cách bơi chó của ngươi sao?

Không cướp cá của bọn họ là đã không rồi rồi!

Được rồi, sở dĩ Úc Yên có thể bắt được cá đều là nhờ Đan Dương Và Meo Meo giúp cậu.

Cậu lại không thể ăn cá nên chắc chắn sẽ không cướp của rái cá.

Úc Yên thèm thì sẽ đi nhặt nấm rồi năn nỉ đại ma đầu nướng cho cậu ăn.

Nấm hương nướng cũng rất tuyệt nha!

Nấm độc lớn lên cùng nấm hương: Thật ra nấm độc nướng cũng rất ngon, đại vương có thể thử nướng con cháu của ta, đảm bảo ăn là ghiền.

Úc Yên: ...

Nấm độc dụ dỗ trẫm.

Đoạn Lâm rất nuông chiều cậu, đường đường là Ma Tôn nhưng lại thường xắn tay áo nướng nấm hương ở sau núi.

"Nấm hương này thơm như vậy, hay là chúng ta dùng nấm hương dụ kỳ lân ở Vạn Cốt Quật đi?"

Đoạn Lâm không nói gì vì hắn cảm thấy mèo con chỉ đùa thôi.

Kết quả là mèo con nghiêm túc nhìn hắn, dường như đang chờ hắn khen ý này rất được.

Đoạn Lâm: "..."

Hắn rất muốn nói kỳ lân không phải là mèo hoang.

"Ta cảm thấy ý này rất tuyệt! Ngươi mau nướng đi, nướng nhiều chút!" Úc Yên cũng không khăng khăng muốn được tán đồng, dù sao thì cậu cảm thấy ý này không tồi.

"Được." Đoạn Lâm coi như cậu đang càn quấy.

Đoạn Lâm cược là mấy xiên nấm hương này sẽ bị mèo con ăn luôn trên đường đi.

Hắn đã đoán đúng, Vạn Cốt Quật ở rất xa, dùng cách bình thường thì không thể đến trong thời gian ngắn được.

Úc Yên cứ nhìn sang mấy cây nấm hương, nghĩ là ăn một xiên chắc không thành vấn đề, cho kỳ lân mấy xiên còn lại là được.

Hơn nữa nó không chừng vẫn còn ở trong trứng, một cái trứng thì sao mà ăn nấm hương nướng được chứ?

Vạn Cốt Quật, đúng như tên, nơi nơi đều phủ kín xương trắng, có xương người và cả xương thú.

Dưới bầu trời u ám, liếc mắt nhìn một cái cũng cực kỳ ghê rợn.

Sắc trời nơi này luôn không như bình thường, giống như bị thế giới vứt bỏ, những đám mây đen và sấm chớp luôn quanh quẩn không tan.

Sao kỳ lân lại thích sống ở một nơi như này chứ?

Đoạn Lâm nói: "Tương truyền rằng kỳ lân thích cắn nuốt sấm chớp và âm khí, sống ở nơi này cũng giống như ngươi chọn sống ở gần sông, đều là vì đồ ăn."

Trước đây mèo con chính là bị nước cuốn tới.

"Nơi này thật đáng sợ." Úc Yên sởn tóc gáy mà liếc mắt nhìn xương trắng trên mặt đất, không dám đi xuống.

Cậu không muốn đệm thịt của mình chạm vào xương trắng.

Vẻ mặt của Đoạn Lâm vẫn như thường mà đi vào nơi hoang vắng này.

Thậm chí Úc Yên còn có cảm giác bối cảnh nơi này còn rất hợp với Đoạn Lâm, dù sao tu sĩ chết trên tay hắn năm đó... cũng không ít.

Đan Dương đi vào nơi này dường như cũng nhẹ nhàng tự nhiên, mà A Tình và Úc Yên đều không quen. Bọn họ đều là người theo chủ nghĩa hòa bình, muốn được ánh mặt trời chiếu rọi.

Không giống với Đoạn Lâm và Đan Dương lớn lên trong giết chóc và máu tươi.

Meo Meo trốn sau mông Đan Dương, kiếm tuệ không ngừng tung bay trong gió giống như tâm trạng sắp tan vỡ của hắn.

Thỉnh thoảng có tia chớp cắt ngang không trung, ngay sau đó truyền đến tiếng sét chói tai.

Ngoại trừ xương trắng bên ngoài, nơi đây còn có rất nhiều hang động lớn như đôi mắt khổng lồ nhìn chăm chú người đi qua, ai cũng không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.

Úc Yên đam mê đào hang đã từng cảm thấy hang động là thứ đáng yêu nhất trên đời, nhưng hiện tại hai móng cậu lại nắm chặt lấy quần áo của sen hốt phần, ai cũng đừng mong cậu xuống đất!

"Tia chớp này có chút không tầm thường." Đoạn Lâm một tay ôm Úc Yên mà đi trên xương khô, quần áo bay phần phật.

Hắn đột nhiên nhìn lên trời nói một câu.

"Không tầm thường chỗ nào?"

Đoạn Lâm nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng nói: "Trước kia ta từng thấy dị thú hiện thế, không khác lắm so với tình hình lúc này."

"Kỳ lân?" Phản ứng đầu tiên của Úc Yên chính là chẳng lẽ bọn họ đã tới đúng thời điểm kỳ lân ra đời sao?

"Không rõ lắm, đi rồi sẽ biết."

Vạn Cốt Quật này rất rộng lớn, nơi tia chớp tụ lại đã có không ít tu sĩ tụ tập.

Hơn nữa cũng không phải là tu sĩ bình thường, Úc Yên tinh mắt lập tức nhận ra không ít người của Kiếm Tông.

Cậu còn thấy được một thanh niên tuấn tú, thoạt nhìn rất có khí thế, phía sau hắn có một đám tu sĩ trông lớn tuổi hơn hắn. Chẳng lẽ là Cô Huyền Triệt?

Kỳ lân chính là mục tiêu của tông môn bọn họ, rất có khả năng chính là họ.

Đoạn Lâm cũng không muốn chạm mặt họ nên giấu kín hơi thở, ở bên ngoài quan sát.

Thân niên cầm đầu kia quả thật là Cô Huyền Triệt, hắn muốn con kỳ lân này là vì phụ thân của hắn.

Cô Chính Hạo bế quan đã 300 năm mà vẫn chưa ra ngoài, hiển nhiên lúc đột phá đã gặp phải bình cảnh*.

*Bình cảnh: giữa các cảnh giới lớn thường có bình cảnh, nó cũng giống như bức tường khiến người tu chân muốn tăng cấp đều phải vượt qua.

Hiếm ai biết kỳ lân không chỉ có thể cắn nuốt sấm chớp và âm khí mà còn có thể cắn cả tâm ma. Nếu như Cô Huyền Triệt có thể lấy được kỳ lân thì nhất định có thể giúp phụ thân một tay.

Mà hiện tại kỳ lân đã sắp xuất hiện, Viêm Thiên tông nhất định phải có được.

Cô Huyền Triệt lạnh lùng nhìn những tu sĩ muốn tranh giành, nói: "Ngàn năm trước, Viên Thiên tông ta phái một nhóm đệ tử huyết chiến ba ngày ba đêm, hy sinh vô số mới bắt được kỳ lân mẹ. Lúc ấy các vị đã hứa sẽ để Viêm Thiên tông sở hữu kỳ lân con, tại sao bây giờ lại muốn đổi ý?"

"A, người hứa hẹn lúc đó không phải là chúng ta. Dù là tông môn của chúng ta hứa hẹn nhưng cũng không liên quan đến ta, lần hành động này là hành vi cá nhân." Rất nhanh đã có tu sĩ cất tiếng.

Úc Yên nghe lén miệng đã cười đến mang tai: Ha ha ha ha, hành vi cá nhân, ha ha ha!

Cô Huyền Triệt: "Nói vậy là các vị muốn đấu với chúng ta, không chịu nhượng bộ sao? Vậy các vị cũng biết vì một con kỳ lân mà các vị có khả năng sẽ tử vong vô số, đáng giá sao?"

Hắn nói: "Thay vì tranh đến vỡ đầu chảy máu thì không bằng các vị nhường một bước, lấy chút pháp bảo và linh thạch rồi bỏ qua, được không?"

Các tu sĩ sao lại không biết đánh nhau tất sẽ máu chảy thành sông nhưng ai lại không muốn có kỳ lân chứ?

Pháp bảo và linh thạch có thể so với kỳ lân sao?

Đám tu sĩ nói: "Trưởng môn không cần nhiều lời, chúng ta biết quý tông môn có thực lực lợi hại nhưng kỳ lân này không thuộc về ai cả! Ta cũng có quyền tranh đoạt!"

Úc Yên: Đúng đúng, đánh đi đánh đi, đánh chết luôn!

Đoạn Lâm nhìn mèo con vô cùng kích động trong lồng ngực mà không rõ cậu kích động cái gì?

Hai bên đang giằng co cũng không phải là cậu...

Đoạn Lâm biết mèo con cũng muốn kỳ lân kia, có lẻ chỉ là muốn ôm một con vật về nuôi nhưng Đoạn Lâm mặc kệ, mèo con muốn thì cứ đoạt về.

"Lát nữa bản tôn đi đoạt con kỳ lân kia, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không được rời khỏi Đan Dương nửa bước, hiểu chưa?" Đoạn Lâm nói.

Úc Yên gật đầu: "Vâng thưa Đại Đại Vương!"

Đoạn Lâm ôm cậu... tìm một chỗ không có xương trắng chồng chất, nếu không mèo con này sẽ không chịu xuống đất.

Hắn cười nói: "Ngươi sợ đống xương này như vậy, xem ra bản tôn không dặn thì ngươi cũng sẽ không chạy lung tung."

Không có đâu.

Úc Yên nhìn khắp nơi, bắt đầu tìm nơi mình có thể đáp xuống khi parkour.

Lát nữa đánh nhau thì sao cậu có thể trơ mắt nhìn sen hốt phân một mình chiến đấu được, đương nhiên là cậu muốn đến nơi cao nhất để phất lên ngọn cờ Lăng Tiêu động của họ, khiến đối phương phải trầm trồ.

Như vậy mới có thể khiến cho tu sĩ trong thiên hạ biết Lăng Tiêu động lợi hại, đại điển kết hôn sau này của họ mời có thể có người tới.

Sau khi dặn dò mèo con, cuối cùng đại ma đầu cũng làm Trình Giảo Kim* mà hiện thân. Những tu sĩ đó phản ứng kịch liệt thế nào thì không cần nói, dù sao bọn họ cũng đánh không lại đại ma đầu.

*Trình Giảo Kim: là khai quốc công thần của nhà Đường bên Trung Quốc. Ông này có đặc điểm khi giao chiến với đối phương chỉ đánh ba búa là đối phương thua; còn nếu đối phương trụ được ba búa thì ông bỏ chạy.

Úc Yên nhìn bầu trời ngày càng dày đặc sấm chớp, mới đầu vẫn còn đánh lung tung trên mặt đất nhưng dần dần đã tụ lại.

Mèo con vừa rồi còn đồng ý sẽ ngoan ngoãn đã giẫm chân nhảy lên một tảng đá khác, động tác này của cậu thoạt nhìn khờ khạo nên Đan Dương và Meo Meo đều không để ý.

"Ta đi đây, các ngươi đuổi không kịp đâu." Úc Yên nói xong câu đó thì lắc mông, cơ thể bụ bẫm của cậu liền nhảy ra ngoài.

Mục tiêu chính là nơi sấm chớp tập trung.

Hai tên bảo mẫu phản ứng lại vội vàng đuổi theo!

"Đoạn Tiểu Miêu, ngươi muốn làm gì!?" Lòng A Tình nóng như lửa đốt, nơi này rất nguy hiểm, Đoạn Tiểu Miêu muốn làm gì vậy!

Úc Yên chạy nhanh như chớp: "Đương nhiên là nhân lúc bọn họ đánh nhau mà đoạt bảo đó, ta mới là người chiến thắng cuối cùng, ha ha ha ha... A!"

Đột nhiên nghe thấy Đoạn Tiểu Miêu hét thảm một tiếng, hai thanh kiếm sợ tới mức run rẩy.

"Sao vậy!?"

Đoạn Tiểu Miêu: "Không sao, ta đụng phải con gì đó."

"Ai bảo ngươi chạy nhanh như thế..." Tốc độ nhanh như vậy, nhất định động vật vô tội kia đã thăng thiên.

Đoạn Tiểu Miêu bị rượt theo: "?"

Cậu bị đuổi theo mà! Hắn còn trách cậu!

-o0o-

Aly: Hóng cảnh bé mèo nhặt được bé kỳ lân -> nuôi kỳ lân lớn lên -> kỳ lân hóa thành người -> hình người của kỳ lân đẹp trai -> kỳ lân tranh giành tình cảm của bé mèo với anh Lâm -> tui khoái =))) (Bão 2 chap, tui đã gồng hết sức இ௰இ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.