Bé mèo buồn ngủ nằm trong lồng ngực đại ma đầu hắt xì liên tục mấy cái, cả mèo đều tỉnh táo lại, trong mắt lập lòe ánh nước.
Vừa mới ngẩng đầu lên, toàn bộ lông đầu Úc Yên đều dựng thẳng dậy. Học qua vật lý là biết, cái này gọi là hiện tượng tĩnh điện!
Phụt—
Đoạn Lâm nhếch mi, giễu cợt mèo con: "Xem ngươi còn muốn dang tay dang chân mà ngủ nữa hay không."
Nằm lộ bụng sẽ bị cảm lạnh.
Úc Yên không hề biết sen hốt phân đang cười cái gì, cũng không biết đầu mình đang xù cả lên, cậu hỏi: "Tới rồi sao?"
Các vị tinh anh Lăng Tiêu động đều lén quay mặt cười, Đoạn Tiểu Miêu luôn xinh đẹp hôm nay thật qua loa.
"Tới rồi." Đoạn Lâm vừa dứt lời là đến , bọn họ được cung kính nghênh đón vào.
Đương nhiên Tống Bình Châu không dám đưa Đoạn Lâm và Úc Yên đi gặp trưởng môn, hắn trực tiếp đưa hai người đến sân của huyền sư*: "Mời sang bên này, sư thúc của ta đang đợi ở trong sân. Hai vị không cần khách khí, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nếu sư thúc biết thì nhất định sẽ nói."
*Huyền sư: ở chương 47 Tống Bình Châu có nói là nếu muốn hỏi gì đó thì có thể sang tông môn hắn hỏi người này, người này kiểu như một nhà bói toán vậy á.
"Cảm ơn ngươi." Dù sao cùng từng cùng nhau vào sinh ra tử, ấn tượng của Đoạn Tiểu Miêu về Tống Bình Châu khá tốt.
Cậu như ông cụ non mà lấy móng vỗ vai hắn, y như ông chủ nói với nhân viên: "Ngươi thật không tồi."
"..." Bị ác meo vỗ vai thật là một loại cảm giác kỳ diệu!
Tống Bình Châu vừa sợ vừa cảm thấy thành tựu, tâm tình vô cùng phức tạp.
"Mèo con, ngươi muốn hỏi gì?" Vào sân, Đoạn Lâm hỏi một câu.
"Hỏi vài chuyện chúng ta muốn biết ấy, ví dụ như cha mẹ ngươi con sống không, ở chỗ nào, tìm thế nào." Úc Yên trả lời một loạt.
"Ngươi tin à?" Đoạn Lâm cười nhạo một tiếng, khiến người khác có cảm giác hắn không muốn tìm hiểu mấy chuyện này.
Úc Yên biết hắn kháng cự nên nói: "Nếu là tin tốt thì tin mà tin xấu thì thôi."
Mọi người: "..."
Huyền sư: "..."
Hôm nay có tên nào tới vậy?
Nói chuyện thật là có duyên.
Quả thật là thế, đối với Úc Yên, huyền sư chính là một thầy bói, chỉ có thể nửa tin nửa không, chọn tin những điều mình muốn tin là được.
Úc Yên quay đầu lại thì nhìn thấy một tu sĩ tiên phong đạo cốt đứng đối diện, cậu lập tức thấy hơi xấu hổ, không biết đối phương có nghe thấy không?
A Tình: Ngươi nói thử xem, ngươi lớn tiếng như vậy mà!
"..." Úc Yên từ từ vùi mặt vào lồng ngực của sen hốt phân, lựa chọn im miệng.
Nhưng sao cậu có thể im lặng mãi được chứ!?
Hai bên ngồi xuống bắt đầu nói chuyện, đây là chỗ của đối phương nên không thể trách y nghe lén được, chỉ có thể trách đại ma đầu nói bậy bạ.
Bởi vì cậu là động vật nên y chỉ chuẩn bị một ly trà.
"Mời."
Vừa dứt lời, huyền sư liền thấy con mèo kia vói tay vào ly trà, chấm nước trà lên liếm.
Úc Yên thấy mọi người đều nhìn mình thì trầm ngâm: "Ly trà này không phải của ta sao?"
Huyền sư buồn cười, y rót thêm một ly nữa: "Hai vị có gì muốn hỏi?"
"Sư phó ngươi biết xem tướng đúng không?" Úc Yên lập tức thò đầu lại gần: "Đương nhiên không phải là xem cho ta." Cậu dùng móng chỉ con sen của mình: "Ngươi xem tướng mạo của hắn đi, có phải vô cùng sáng ngời đầy đặn không, cha mẹ hắn hẳn là còn khỏe mạnh nhỉ?"
Huyền sư: "..."
Huyền sư muốn lật bàn, ngươi bói hay là ta bói!?
Nhưng mà bé mèo này lại nói khá hợp lý, y không thể không gật đầu: "Chỉ hỏi cha mẹ khỏe mạnh không thôi sao? Đương nhiên là khỏe."
"A?" Úc Yên nhìn vẻ mặt của Đoạn Lâm, hắn híp mắt lại, cậu tiếp tục hỏi: "Chúng ta phải đi đến đâu, đi khi nào thì mới có khả năng gặp được nhau?"
Đối với sự chuyên nghiệp của cậu, huyền sư đã chết lặng.
Huyền sư quan sát khuôn mặt Đoạn Lâm một hồi rồi lắc đầu: "Chỉ nhìn thôi thì không rõ ràng, ta muốn bóc một quẻ."
Úc Yên gật đầu: "Được! Sư phó muốn lấy bao nhiêu linh thạch? Ta biết quy củ quý hành (?) là không có tiền thì không bóc quẻ mà."
"..." Huyền sư thật sự muốn hỏi mèo con có muốn bái sư không? Muốn nhập hành hay không?
Y thấy bé mèo này rất hợp nhập hành.
Huyền sư bóc ra một quẻ, bởi vì Úc Yên không biết đến văn vương 64 quẻ gì đó nên cuối cùng cũng im miệng.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của huyền sư, cậu chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ mình đang ngắm cảnh.
Không giải nhỉ?
Huyền sư vuốt râu cười ha hả mà bắt đầu giải quẻ.
Đơn giản mà nói thì việc này vốn dĩ vô cùng nhấp nhô, con đường cũng không thuận lợi nhưng có quý nhân phù trợ nên cuối cùng có thể nước chảy thành sông.
Đây chính là một tin tốt.
Huyền sư cho một mốc thời gian và vị trí đại khái rồi nói: "Ta cũng không dám đảm bảo, nhưng canh giờ và vị trí này có lợi cho ngươi, ngươi cứ việc thử xem."
"Sư phó biết xem tuổi thọ không? Ngươi xem thử hắn sống thọ bao lâu?" Úc Yên lo đại ma đầu vẫn sẽ ngã xuống nên nóng vội hỏi.
Nhưng huyền sư bói tới bói lui lại lắc đầu nói: "Khó nói, tu vi các hạ quá mức cao thâm, đã vượt quá phạm vi ta có thể đoán."
Như vậy là không còn gì để hỏi về đại ma đầu nữa, vừa rồi cũng đã lấy được một tin tốt. Úc Yên nhẹ nhõm hẳn, giờ đến lượt cậu hỏi về chính mình!
Mèo con giơ móng vuốt ra trước mặt huyền sư: "Sư phó xem tướng tay giúp ta đi, ngươi nhìn xem có phải ta sẽ cơm áo vô lo, đại phú đại quý không?"
Huyền sư: "..."
Y có thể xem tướng tay nhưng mà có thể đưa tay người ra được không?
Móng mèo thì y xem kiểu gì!?
Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, móng mèo này trắng trẻo mập mạp, đệm thịt đáng yêu, vừa nhìn là biết được nuôi rất tốt.
Còn có lông tóc bóng mượt, đôi mắt mèo con cũng có thần, không khó thấy là một con mèo giàu sang.
"Đúng vậy, là mệnh cơm áo vô lo, đại phú đại quý." Huyền sư bất đắc dĩ nói.
Úc Yên cũng nghe ra y đang bất đắc dĩ nên nhăn mũi, thì ra móng mèo không được à?
Được rồi, để cậu biến về hình người cho sư phó xem.
"Như này thì sao?" Tay Úc Yên cũng như sống trong nhung lụa, trắng nõn thon dài.
Nhưng khi nhìn bàn tay này, huyền sư lại ngẩn người nói: "Ngươi từ thế giới nhỏ nào tới?"
"Thế giới nhỏ? Là cái gì?" Úc Yên giật mình.
Vô tình biết được lai lịch của mèo con, Đoạn Lâm cũng rất giật mình, thì ra là như vậy sao?
Vậy có thể giải thích được tại sao mèo con lại đột nhiên xuất hiện ở Tiên Nhai đế, hơn nữa cũng không nói được lai lịch của cậu.
Y giải thích: "3000 thế giới vô biên, một ngàn thế giới nhỏ vì một thế giới trung, một ngàn thế giới trong đó vì một thế giới vô biên. Tuy giờ đây chúng ta gọi đây là hạ giới nhưng thật ra có vô số hạ giới, và ngươi đến từ hạ giới khác."
Có lẽ khi đó mèo con còn nhỏ nên không nhớ rõ, nhưng rốt cuộc là tại sao cậu lại đến được đây?
Chỉ có thể là cơ duyên xảo hợp.
Đoạn Lâm không nhịn được mà ôm mèo con lên đùi mình, nếu không có cơ duyên kia thì hắn không thể có được mèo con.
Úc Yên cũng đã hiểu ra, Trái Đất chính là một thế giới nhỏ, hiện tại còn kém hơn thế giới nhỏ khác một chút.
Không có linh khí, không có người tu chân, chỉ có tiến hóa và khoa học.
Huyền sư trầm ngâm nói: "Nếu ngươi muốn trở lại thế giới ban đầu thì cũng không phải là không thể, các tiền bối đã để lại một vài tư liệu liên quan, chỉ cần làm theo là được."
Ý y là trước đây cũng từng có người xuyên qua hư không đến đây, hơn nữa còn để lại lượng lớn tư liệu cho người sau tham khảo.
"Không cần." Đoạn Lâm cau mày, lập tức ngắt lời huyền sư: "Mèo con không đi đâu hết."
Úc Yên ngơ ra trong nháy mắt, thì ra còn có thể trở về sao?
Ha ha ha ha, thật ra cậu rất nhớ ẩm thực Trái Đất và khoa học kỹ thuật!
Trong mắt Đoạn Lâm, cậu ngơ ra chính là vì muốn trở về thế giới ban đầu. Tâm trí Đoạn Lâm không yên, hắn nói với huyền sư: "Lần này đa tạ, hôm nay dừng ở đây."
Sau đó, hắn liền bế Úc Yên hấp tấp chạy ra cửa. Tống Bình Châu vẫn luôn đứng chờ ở ngoài viện, bỗng nhiên thấy vẻ mặt ân nhân không tốt, bước đi vội vàng, dường như bên trong đã xảy ra chuyện không vui.
Hắn cũng lo lắng: "Tiền bối?"
Đoạn Lâm không rảnh quan tâm đến hắn, bỏ lại một câu cáo từ rồi lấy tàu bay ra chạy đi.
Suy nghĩ về ẩm thực Trái Đất một hồi, cuối cùng Úc Yên cũng tỉnh lại. Hể, tại sao lại ở trên tàu bay rồi?
Cậu hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm bí cảnh hoang cổ sao?"
Không ngờ hiện tại Đoạn Lâm không hề nghĩ đến chuyện đó, tâm trí hắn bị nhấn chìm bởi tin mèo con có thể trở về thế giới của cậu.
"Ngươi sẽ không về đâu, đúng chứ?" Đoạn Lâm ngồi quỳ trên tàu bay, hai tay ôm chặt lấy eo Úc Yên.
Bị hỏi bất ngờ khiến Úc Yên sửng sốt, cậu cảm thấy eo mình sắp gãy tới nơi rồi!
Còn chuyện trở về... Nếu chuyện ở đây xong rồi thì quả thật Úc Yên muốn quay về nhìn xem.
Nhưng nhất định là phải chờ đại ma đầu tìm được người thân của mình, một nhà ba người cởi bỏ khúc mắc rồi đoàn tụ, Núi Đầu Mèo cũng đi vào trật tự, không ngừng phát triển cái đã.
"Mèo con?" Không thấy mèo con không chút do dự trả lời, Đoạn Lâm có hơi khó chấp nhận. Thì ra trong lòng cậu, hắn còn không bằng cái thế giới kia sao, hắn tự giễu: "Chuyện ngươi vẫn luôn giấu giếm bản tôn chính là việc ngươi ở cái thế giới kia nhỉ?"
Thì ra từ đầu mèo con đã có trí tuệ, cậu vào động phủ của hắn chỉ để tìm sự che chở.
Nhưng Đoạn Lâm vẫn không nỡ, chỉ cần cậu ở lại là được.
Úc Yên ôm lấy đại ma đầu: "Ngươi đừng kích động, quả thật ta giấu ngươi một ít việc nhưng đều không ảnh hưởng đến toàn cục."
Ví dụ như ngươi và thế giới này đều chỉ là một quyển sách của Trái Đất mà thôi!
Mà vận mệnh của ngươi đã sớm bị an bài, đây là chuyện cực kỳ đáng buồn, Úc Yên vĩnh viễn không muốn nói cho hắn.
Cậu muốn Đoạn Lâm tiếp tục sống một cách ngang tàng, bá đạo như thế.
"Ta không cho ngươi đi, ngươi không được đi đâu hết, ngươi phải ở lại với ta." Đoạn Lâm nâng khuôn mặt tuyệt diễm của yêu tu lên, hôn lấy đôi môi cậu, trong miệng còn nỉ non* câu nói khiến người ta sợ hãi: "Đáng lẽ lúc trước ta không nên mang ngươi ra ngoài."
*Nỉ non: nói một cách thiết tha, dai dẳng đến mức người khác khó lòng từ chối.
Bọn họ có thể ở Tiên Nhai đế, ở Lăng Tiêu động cả đời.
Mặc kệ bên ngoài ồn ào, hỗn loạn thế nào.
Nhất định không được!
Úc Yên tuyệt đối không thể chấp nhận Đoạn Lâm không có tự do, cậu nỗ lực hôn lại đối phương, trấn an mà nói: "Ngươi đừng lo, dù ta có trở về cũng sẽ- Ưm..."
Úc Yên: Thôi xong, nói mà không nghĩ!
Rắc rối to.
Đoạn Lâm nghe thấy vậy thì như là bị kích thích, ma khí trên người hắn bùng nổ, hai người dịch chuyển đến gác mái quen thuộc trong nháy mắt.
"Không phải, ta không có ý đó! Ý ta là... Ây da, ta sẽ không trở về đâu mà!" Úc Yên mặc kệ, Đoạn Lâm sắp bóp gãy eo cậu rồi. Cậu vội nói: "Đừng kích động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã."
"Có gì đáng nói chứ? Bản tôn phải nhốt ngươi lại..."
Úc Yên: Cái gì? Nhốt trẫm lại á?
Cậu cầm gối đập lên người đại ma đầu, được lắm Đoạn Lâm, thì ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý tưởng biến thái đó: "Đoạn Lâm, ngươi dám nhốt ta lại thì ta khô máu với ngươi!"
Đan Dương có chém tới thì Đoạn Lâm cũng không sợ chứ huống chi là cái gối mềm.
"Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, ngươi muốn làm gì ta đều chiều ngươi nhưng ngươi lại suốt ngày nghĩ đến việc hôm nay chơi gì, tìm ai chơi cùng."
Hắn ủy khuất.
Ai da, hắn vậy mà lại ủy khuất!
Úc Yên hận không thể đá hắn một phát, muốn lôi chuyện cũ ra đúng không, được, cậu lôi cùng hắn: "Ta là chủ, ngươi là tớ, quan hệ của chúng ta chính là như vậy. Ta cho người 'làm' ta đã là tốt lắm rồi!? Ta cũng đâu có đòi hỏi quá, khi ta hỏi ngươi có muốn làm đạo lữ của ta hay không, chính ngươi nói không cần!"
Úc Yên: Trẫm tính cách lại hảo, cũng chịu không nổi lại nhiều lần bị xấu cự a.
Úc Yên: Tính trẫm có tốt cũng không chịu nổi bị từ chối nhiều lần.
Nói đến việc này, Đoạn Lâm cũng bực. Ha, từ trước đến nay, mèo con đều mang thái độ bố thí với hắn.
Muốn làm đạo lữ của cậu không?
Thuận miệng hỏi một câu là hắn phải tự dâng bản thân lên sao?
"Ngươi không hiểu, nhưng ngươi có hiểu hay không cũng chẳng liên quan, bản tôn sẽ không thả ngươi đi." Đoạn Lâm chán nản, hắn không mang hy vọng xa vời là có được tình cảm đó của mèo con, hắn chỉ cần cậu ở lại là được.
Gác mái vang lên tiếng cãi nhau cọt kẹt cọt kẹt, nhóm tiểu yêu ở Lâu Meo Meo đều bị dọa ngây người.
Đại Vương và Đại Đại Vương cãi nhau.
A, không phải, nói đúng hơn là đang đánh nhau.
Bởi vì gác mái cứ phát ra âm thanh ư a, động tĩnh rất lớn, hơn nữa còn không dừng lại trong thời gian ngắn.
Thật đáng sợ.
Úc Yên cũng cảm thấy thật đáng sợ, sao đánh một hồi lại đánh lên giường rồi?
Cho nên cuối cùng kết quả là gì?
"Ta không hiểu cái gì?" Úc Yên cố sức bảo trì thanh tĩnh, cậu cắn vai đại ma đầu một miếng, hy vọng đau đớn sẽ giúp mình tỉnh táo.
Đoạn Lâm: Vậy sao ngươi không cắn tay mình?
Úc Yên: Đau lắm.
Đoạn Lâm cũng muốn cắn đầu vai trắng nõn của mèo con nhưng hắn không nỡ, cuối cùng chỉ hung hăng hôn một cái: "Ngươi không hiểu ý nghĩa của đạo lữ, ngươi cũng không có tình cảm nên có giữa đạo lữ với bản tôn."
"Ai nói không có?" Úc Yên bị ép đến mức khóe mắt đỏ bừng, đôi mắt ánh nước, dùng tay đấm đại ma đầu khi dễ cậu: "Không có thì sao ta lại ở với ngươi? Ngươi không nhìn ra ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi, không phải vì ngươi thì ta đã sớm đi ngao du rồi!"
Bằng mị lực của cậu, sớm muộn gì cũng hô mưa gọi gió ở Tu Chân giới.
Hà tất gì phải đi theo một bình phong kém như đại ma đầu, nơi nơi bị mọi người lên án.
Đoạn Lâm cũng biết mèo con làm rất nhiều điều vì hắn. Không nói đến chuyện sau khi ra khỏi đáy cực, những ngày còn ở Lăng Tiêu động, nếu không nhờ có cậu thì hắn đã sớm rơi vào bóng đêm, không thể dùng trái tim bình thường mà đối đãi với mọi chuyện nữa.
"Ngươi thật tham lam, cái gì cũng muốn, có được còn thấy không đủ..." Úc Yên vừa đánh vừa cào hắn, căm giận nói.
Đoạn Lâm nghĩ thầm: 'Nhưng bản tôn chính là loại người như thế, ngươi không thích cũng chỉ có thể chịu đựng, chỉ trách ngươi rơi vào tay ta.'
Sau một hồi mây mưa, tâm trạng nóng nảy dường như cũng theo cái đó... phát tiết ra ngoài.
Đoạn Lâm dịu dàng ôm lấy thiếu niên, nhỏ giọng xin lỗi: "Mèo con đừng giận, chỉ là nghe nói ngươi có thể trở về thế giới kia nên ta mới sợ hãi."
Úc Yên lắc đầu, 'vợ chồng' nào có thù qua đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mà.
Đều đã ở bên nhau hơn trăm năm rồi, còn có thể thế nào chứ, bỏ nhau à?
Không đúng, Úc Yên bỗng nhiên nhớ tới cậu và đại ma đầu còn chưa phải là đạo lữ.
"Vậy vì sao ngươi không đồng ý làm đạo lữ của ta?" Úc Yên nghĩ thầm: 'Thật kỳ quái, có cơ hội vượt tầng lớp mà không đồng ý, cố tính thích làm nô lệ.'
Sau một hồi thỏa mãn, tâm trạng Đoạn Lâm cũng dịu lại: "Bởi vì bản tôn cảm thấy ngươi không có thật lòng, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi."
Úc Yên không khỏi chột dạ, quả thật là cậu chỉ thuận miệng hỏi.
Tại vì với cậu, Đoạn Lâm làm nô lệ hay là đạo lữ cũng không có gì khác.
Nhưng lần này dường như không thể lừa cho qua, cậu chơi đùa với đuôi tóc gắn chuông của đại ma đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi nói ta như vậy thật sự là trách lầm. Thật ra mỗi ngày ta đều ngóng trông đại lễ kết hôn của chúng ta, mong đến mức ngủ không ngon giấc."
-o0o-
Aly: Ừm, đánh nhau, cọt kẹt cọt kẹt, ư a ư a =)))
(Trời ơi mấy nay W của tui bị khùng nữa rồi, cứ lúc được lúc không, mãi mới vô được để đăng chương ╰(‵□′)╯)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]