Không biết là ai đang nhớ thương mèo con.
Bé mèo buồn ngủ nằm trong lồng ngực đại ma đầu hắt xì liên tục mấy cái, cả mèo đều tỉnh táo lại, trong mắt lập lòe ánh nước.
Vừa mới ngẩng đầu lên, toàn bộ lông đầu Úc Yên đều dựng thẳng dậy. Học qua vật lý là biết, cái này gọi là hiện tượng tĩnh điện!
Phụt—
Đoạn Lâm nhếch mi, giễu cợt mèo con: "Xem ngươi còn muốn dang tay dang chân mà ngủ nữa hay không."
Nằm lộ bụng sẽ bị cảm lạnh.
Úc Yên không hề biết sen hốt phân đang cười cái gì, cũng không biết đầu mình đang xù cả lên, cậu hỏi: "Tới rồi sao?"
Các vị tinh anh Lăng Tiêu động đều lén quay mặt cười, Đoạn Tiểu Miêu luôn xinh đẹp hôm nay thật qua loa.
"Tới rồi." Đoạn Lâm vừa dứt lời là đến , bọn họ được cung kính nghênh đón vào.
Đương nhiên Tống Bình Châu không dám đưa Đoạn Lâm và Úc Yên đi gặp trưởng môn, hắn trực tiếp đưa hai người đến sân của huyền sư*: "Mời sang bên này, sư thúc của ta đang đợi ở trong sân. Hai vị không cần khách khí, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nếu sư thúc biết thì nhất định sẽ nói."
*Huyền sư: ở chương 47 Tống Bình Châu có nói là nếu muốn hỏi gì đó thì có thể sang tông môn hắn hỏi người này, người này kiểu như một nhà bói toán vậy á.
"Cảm ơn ngươi." Dù sao cùng từng cùng nhau vào sinh ra tử, ấn tượng của Đoạn Tiểu Miêu về Tống Bình Châu khá tốt.
Cậu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-co-meo/3746323/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.