Nhìn dáng vẻ mèo con của mình suy nghĩ nhiều thì Đoạn Lâm chợt hiểu ra, hắn tươi cười rạng rỡ, dường như mọi khói mù mờ mịt đều trở thành không khí.
"Cười cái gì mà cười?" Úc Yên giả vờ đứng đắn: "Ngươi nghĩ rằng mình là thép sao?"
Còn hỏi cậu có đau không?
Aaa, thật không biết xấu hổ.
Đoạn Lâm lại gần cậu giải thích: "Mèo con, ta không nghĩ tới chuyện đó, ngươi nghĩ nhiều rồi. Còn nữa, thép là gì?"
Úc Yên: "..."
Phải không đó, thì ra là mình nghĩ nhiều.
Mặt cậu nóng đến mức không chịu nổi, không thèm giải thích cho đại ma đầu biết thép là gì, thật mất mặt.
"Không có gì, tâm trạng ngươi tốt rồi đúng không? Tốt rồi thì về ngủ với ta." Trên biển vừa ướt vừa ẩm, không có Đoạn Lâm ôm thì Úc Yên không thể ngủ ngon được.
"Được." Đương nhiên Đoạn Lâm biết là phải nghe lời.
Nhìn hắn như vậy, Úc Yên đã tin là hắn không cố ý, cũng đúng, hắn sẽ không dễ dàng đùa kiểu này.
Úc Yên: Ai da, ta thật háo sắc.
Không lâu sau, thuyền tiên đã cập bến, bọn họ về tới nơi trước đó, tất nhiên là một mảnh yên tĩnh, bốn bề vắng lặng.
Đột nhiên Hạo Trinh hỏi: "Không biết muốn đi ra ngoài thì cần có điều kiện gì?"
Nếu giống như lúc tiến vào, cần phải gom đủ mười người thì khó giải quyết rồi.
May mà lần này không cần.
Tống Bình Châu nói: "Hình như muốn ra là ra, nhưng quá giờ thì trận pháp sẽ đóng cửa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-co-meo/3649705/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.