Chương trước
Chương sau
Nghĩ lại thật đáng sợ.

Úc Yên thật sự không cố ý đánh vỡ cấm chế, cậu vốn dĩ cảm thấy mình không có năng lực đó. Giờ nghĩ lại cậu nhận ra mình thật là mạnh.

Trong những ngày chờ đợi Đoạn Lâm xuất quan, cậu cảm thấy mình nên tìm một lý do thoái thác...

Chuyện trước mắt cần phải làm là: Tuyệt đối không cho người ngoài biết Đoạn Lâm đang bế quan.

Rất đơn giản, nơi náy đất đá cằn cỗi, đương nhiên tu sĩ sẽ không tới gần.

"Các vị tinh anh Lăng Tiêu động, hiện tại chúng ta sẽ mở hội nghị gia đình." Úc Yên dậy sớm ngồi xổm trên giường, nhấc lên khí thế gia chủ, nghiêm túc nói với hai thanh kiếm trước mắt mình: "Trước mắt các ngươi đều biết Lăng Tiêu động chúng ta gặp một chút vấn đề nhỏ. Một là động chủ đang bế quan, hai là cấm chế của động phủ không cẩn thận đã bị phá, sau này chúng ta phải đồng lòng đối mặt với hiểm nguy rình rập."

Cái lời dạo đầu này thật sự có thể khích lệ người khác sao?

"Sau đây ta an bài một số nhiệm vụ." Úc Yên mặt kệ bọn họ nghĩ thế nào, dùng móng vuốt chỉ vào Đan Dương: "Đan Dương giá trị vũ lực cao nên về sau sẽ gác ở cửa động phủ, nếu có vật sống không có ý đồ tốt xông vào thì giết bất luận tội."

Đan Dương không nói chuyện, Úc Yên coi như hắn đồng ý, sau đó lại chỉ vào Meo Meo: "A Tình ngươi đảm đương hậu cần, phụ trách sắp xếp đạo tràng và động phủ, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy cảnh đồ chơi rối loạn nằm đấy đất nữa."

A Tình: "?"

Đoạn Tiểu Miêu uy quyền thật lớn, A Tình hỏi một chút: "Đồ chơi là do ai quăng đầy trên đất? Đồ vật trong đạo tràng rối loạn lung tung là do ai làm?"

Bị A Tình chỉ trích, Úc Yên chột dạ mà rút lại móng vuốt của mình, là cậu làm.

"Ta không có cố ý, lúc ta luyện kiếm chắc chắn sẽ làm đạo tràng lộn xộn."

"Ta nói là đồ chơi."

Cái này tránh không khỏi, Úc Yên không tình nguyện nói: "Được rồi, về sau ta sẽ cố gắng chơi ít lại."

"Vậy ngươi phụ trách làm gì?"

Câu hỏi này...

"Nên làm gì thì làm đó nha." Mèo con đúng tình hợp lý nói, không thì sao, chẳng lẽ bọn họ muốn một bé mèo không thể thấy máu như cậu đi canh cửa động sao?

Tuy rằng bộ dạng này của Đoạn Tiểu Miêu rất ngứa đòn nhưng bọn họ cũng không thể làm gì cậu được.

A Tình muốn hỏi Đan Dương một chút ý tưởng thì phát hiện Đan Dương rất nghe lời, mở họp xong liền đi thủ cửa động.

Không ngờ tên này trước sau không nói lời nào nhưng lại rất nghe lời Đoạn Tiểu Miêu, chẳng lẽ bởi vì cậu hứa sẽ dẫn hắn đi Thượng Giới sao?

Hay là bởi vì canh cửa động là có thể chém chém giết giết?

Nếu Đan Dương chăm chỉ vậy thì A Tình cũng không dám lười biếng, hắn bắt đầu chịu thương chịu khó dọn dẹp tàn cục Đoạn Tiểu Miêu để lại.

Bên này chuột đồ chơi, bên kia cuộn len sợi, tất cả về chỗ cũ.

Úc Yên lo lắng đề phòng mấy ngày thì cảm xúc lại về trở về như thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.

Hai kiếm linh giống như bảo mẫu cùng nhau chăm sóc cậu, có yêu thú xông tới cửa động thì Đan Dương giết giết giết, động phủ bị Úc Yên làm rối loạn thì A Tình dọn dọn dọn.

Lâu lâu Úc Yên sẽ đi mật thất ngủ với sen một giấc, tận hưởng một chút hơi ấm tình yêu, sau đó tiếp tục nỗ lực luyện kiếm.

Luyện a luyện, cậu cảm thấy mình sắp đột phá rồi, luyện nữa sẽ không nhịn được muốn kết anh mất.

Nhưng cậu không thể bế quan trong khi Đoạn Lâm đang bế quan được, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không ổn.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cái gì đến cũng sẽ đến. Ước chừng lại qua mười năm, Úc Yên rốt cuộc không áp được nữa, cậu nhất định phải bế quan.

Lại là một ngày sáng sớm, Úc Yên nghiêm túc nói: "Các vị tinh anh Lăng Tiêu động, chúng ta sắp phải nghênh đón một thời khắc quan trọng."

Một ngày mới bắt đầu, mọi người đều chuẩn bị làm việc nên không muốn nghe Đoạn Tiểu Miêu nói lời vô nghĩa.

Nhưng mà Đoạn Tiểu Miêu lại nói: "Đừng đi, nghe ta nói xong đã, ta muốn bế quan kết anh. Sau này Lăng Tiêu động giao cho các ngươi, các người nhất định phải đồng tâm hiệp lực bảo vệ ta và Đoạn Lâm."

Hai thanh kiếm rốt cuộc cũng dừng lại.

"Nếu không phải bất đắc dĩ thì ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta thật sự không áp được nữa." Úc Yên thở dài, ngữ khí vô cùng chân thành nói: "Giao cho các ngươi."

A Tinh: "Ngươi yên tâm đi, kiếm còn người còn." Đan Dương: "..."

Đan Dương vẫn không đánh cái rắm nào nhưng trên người hắn bỗng nhiên lộ ra một vòng ánh sáng, có lẽ có ý tứ là: Ta rất mạnh, đừng sợ.

Úc Yên sờ từng cái chuôi kiếm, sau đó chuẩn bị cho việc bế quan.

Không biết khi nào sẽ xuất quan nên Úc Yên tính để lại một bức thư. A, động phủ có giấy và bút không?

Có, bảo mẫu A Tình lập tức chuẩn bị tốt cho cậu, cậu có thể bắt đầu viết luôn.

Vấn đề là Úc Yên viết như "rồng bay phương múa", không nhìn ra cái gì cả, được rồi, cậu quyết định không làm khó chính mình nữa.

Cậu lấy ra một vỏ ốc lưu thanh, muốn lưu lại lời của mình vào đó.

Cái này là đồ chơi Đoạn Lâm cho cậu, khá giống với điện thoại mèo Tom, có một đoạn thời gian cậu rất thích chơi.

Đặt vỏ ốc trong lồng ngực sen hốt phân, như vậy hắn vừa tỉnh lại là có thể nghe thấy âm thanh cậu đầu tiên.

Úc Yên: Trẫm thật là ôn nhu săn sóc mà.

Úc Yên hôn hôn mặt của sen, đến cách vách và bắt đầu bế quan.

Kết anh khác với kết đan, kết đan có khả năng chỉ cần ba tới năm tháng, nhiều nhất là ba bốn năm. Nhưng kết anh lại cần rất nhiều thời gian, có thể là mấy năm hoặc vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm cũng có khả năng.

Úc Yên cũng không biết chính mình khi nào sẽ xuất quan, có lẽ sau khi mình xuất quan mọi thứ đã thương hải tang điền*.

*Thương hải tang điền: nghĩa là biển xanh biến thành ruộng dâu, chỉ những sự thay đổi lớn lao.

Khi nào cậu xuất quan thì không biết nhưng sau khi cậu bế quan mười năm thì Đoạn Lâm đã xuất quan.

Đêm đó trời giáng dị tượng, Tiên Nhai đế đất rung núi chuyển, nước dâng lên mấy trăm thước.

Mấy con yêu thú đang vật lộn với Đan Dương sợ tới mức hồn phi phách tán, đang muốn đào tẩu lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Đoạn Lâm đã thành công đánh vào Hư Cảnh giới, chỉ cần một ý niệm là giết chết yêu thú bên ngoài.

Sau khi yêu thú chết, thứ tiếp theo chịu công kích chính là Đan Dương.

Dù sao Đoạn Lâm cũng không biết hắn!

Thân kiếm Đan Dương ong lên một tiếng, hắn cảm thấy một luồng uy áp mạnh mẽ đánh úp về phía mình. Thân kiếm của hắn phát ra tiếng kêu chói tai, cổ lực lượng kia dường như phải bẻ gãy hắn mới bằng lòng bỏ qua!

Dù vậy Đan Dương vẫn không kêu cứu tiếng nào.

Hắn dùng kiếm ý của mình chống lại uy áp, nhưng mà mũi kiếm lại dần dần bị áp xuống mặt đất.

Cũng may âm thanh A Tình kịp thời truyền đến: "Xin Ma Tôn thủ hạ lưu tình! Hắn là Đan Dương – thanh kiếm thứ hai của chủ nhân."

Nhắc tới mèo con Đoạn Lâm mới thu hồi ma công.

Hắn một thân huyền y tung bay đứng trước mặt Đan Dương, khuôn mặt không giận tự uy nói: "Ngươi là kiếm của mèo con?"

Quả thật có chút hơi thở của mèo con.

Dù sao Úc Yên đã dùng Đan Dương luyện rất lâu, trên thân kiếm ít nhiều dính một chút mùi.

"Tại sao mèo con lại có thanh kiếm thứ hai?" Đoạn Lâm gắt gao nhăn mày lại, hắn nhận ra cấm chế đã bị phá, như vậy trong lúc hắn bế quan đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hiện tại thật ra hắn vẫn còn bình tĩnh, chỉ là muốn biết ngọn nguồn sự việc thôi.

A Tình chỉ là bị Đoạn Lâm nhìn như vậy liền cảm thấy mình nói không thành lời, Ma Tôn bây giờ càng uy nghiên hơn so với dĩ vãng, A Tình dám nói nửa câu dối trá chỉ sợ hắn và Đoạn Tiểu Miêu đều không tốt.

A Tình đành phải kể một năm một mười toàn bộ chuyện của Trảm Thiên, bao gồm cả việc Úc Yên lừa dối Đan Dương thế nào... Nếu Úc Yên ở đây nhất định sẽ mắng hắn là tên phản bội!

Dùng tâm ma thề không phải là việc nhỏ, A Tình vốn tưởng rằng Ma Tôn sẽ rất tức giận nhưng dường như không có chuyện gì cả.

Quả thật Đoạn Lâm không để mấy chuyện này trong lòng.

Kiếm linh nào biết mạch não của Ma Tôn là như thế này: mèo con không dám sát sinh, bên người có thần binh lợi khí như Đan Dương bảo vệ ngược lại rất tốt.

Binh khí nặng sát nghiệt sao?

Hắn còn cảm thấy rất hứng thú.

Người khai sáng kiếm tông Trảm Thiên kia có thể nhìn trúng mèo con thiên tư thông minh chứng tỏ đối phương rất tinh mắt.

Tâm ma là chuyện không lớn không nhỏ, phi thăng Thượng Giới cũng không phải là mục tiêu của Đoạn Lâm, hắn khinh thường việc sở hữu chung mục tiêu với tu sĩ trong thiên hạ.

Đoạn Lâm hỏi: "Cấm chế sao lại thế này?"

Ma Tôn này cao thâm khó đoán làm A Tình càng thấp thỏm, đánh phải trả lời đúng sự thật: "Là chủ nhân dùng Đan Dương ngày đêm luyện kiếm với cấm chế, không cẩn thận đánh vỡ."

Tin tức này làm Đoạn Lâm hơi kinh ngạc, mèo con còn có bản lĩnh này sao?

"Xem ra mấy ngày bản tôn bế quan tu vi của nó đã tăng cường rồi."

Đây vốn là sự kiện đáng vui mừng nhưng nỗi lòng Đoạn Lâm lại hoảng hốt lên, ngày đêm vung kiếm với cấm chế sao?

Hắn rõ ràng nhất cấm chế này là trình độ gì, tu sĩ không thể dễ dàng phá vỡ nhưng mèo con lại làm được, như vậy mỗi ngày ít nhất phải vung mấy vạn kiếm.

Mèo con lười như vậy, không ăn được khổ như vậy, tại sao nó làm được?

Đoạn Lâm không tiếng động vuốt ve vỏ ốc trong tay, thanh âm bên trong hắn đã nghe vài lần.

Thấy Ma Tôn lộ ra vẻ mặt tưởng niệm, A Tình liền biết Đoạn Tiểu Miêu tránh khỏi một kiếp rồi. Hắn chuẩn bị chuồn đi nhưng Ma Tôn lại hỏi: "Sau khi cấm chế bị phá vỡ, mèo con có trộm trốn ra ngoài chơi không?"

A Tình: "..."

Vấn đề này A Tình phải trả lời thế nào chứ?

Không phải đã rõ rành rành rồi sao?

...Mèo con của ngươi thế nào ngươi cũng không biết à?

Nhưng mà đây có lẽ là vấn đề cuối cùng, không thể thất bại trong gang tấc được.

A Tình nói ra lời nói dối đầu tiên: "Chỉ ra ngoài một lần."

Mặc kệ Đoạn Lâm có tin hay không, hắn phải giữ mạng nhỏ cho Đoạn Tiểu Miêu.

"Hừ, ngươi thật biết bao che cho nó." Ma Tôn hiển nhiên cái gì cũng rõ ràng, nhưng cũng không bởi vì vậy mà gây khó dễ cho kiếm linh.

Một thanh kiếm không bảo vệ chủ tử thì có ích gì chứ?

A Tình rơi mồ hôi lạnh.

"Đan Dương có kiếm linh không? Vì sao không trả lời?" Đoạn Lâm dường như muốn xử lí từng chuyện, đuôi mắt liếc Đan Dương nói.

"Đan Dương chỉ nghe chủ nhân nói." A Tình trả lời Ma Tôn, hy vọng hắn đừng trừng phạt Đan Dương.

Đoạn lâm không nhìn ra hỉ nộ ái ố: "Biết bảo vệ chủ là được."

Hỏi xong mấy vấn đề này hắn vung tay áo lên, đạo tràng một mảnh hỗn hộn khôi phục về nguyên trạng.

Mấy yêu thú đã chết kia cũng bị ném ra ngoài.

Thấy Ma Tôn quay đi tìm Đoạn Tiểu Miêu, A Tình rốt cuộc thở phào nhẹ nhàng.

Tốt quá rồi, siêu cấp bảo mẫu của Đoạn Tiểu Miêu đã trở lại, hắn và Đan Dường đều có thể nghỉ ngơi rồi.

Nói tin tốt này cho Đan Dương, hắn vẫn không nói lời nào nhưng A Tình tin chắc Đan Dương nhất định rất cao hứng.

A Tình không ngờ Đan Dương cho rằng Đoạn Tiểu Miêu cũng giống như hai chủ nhân trước của hắn, chỉ xem hắn như công cụ giết chóc.

Đoạn Tiểu Miêu không phải là con mèo như thế, nếu Đan Dương thật sự không thể phi thăng Thượng Giới thì Đoạn Tiểu Miêu cũng sẽ không bỏ hắn mà đi.

Lần này Đoạn Lâm bế quan suốt 40 năm, ngẫm lại mình làm bạn với mèo con từ lúc đầy tháng cho đến lớn cũng chỉ có mười năm, Đoạn Lâm đến ngồi bên mèo con đang bế quan trong mật thất.

Ma Tôn muốn duỗi tay chạm vào mặt mèo con nhưng tới giữa không trung lại dừng lại, hắn nghe kiếm linh nói lần này mèo con bế quan là để đánh sâu vào Nguyên Anh, sự tình vô cùng trọng đại.

"Mèo con ngốc, nếu đã đánh vỡ cấm chế thì ngươi cứ đi ra ngoài là được, ngươi cứ trở về bên ta thì ta sẽ còn giữ ngươi mãi." Ma Tôn lẩm bẩm, nghĩ đến việc mèo con rõ ràng có thể rời khỏi nơi này nhưng vẫn ở bên mình, hắn liền không ngăn được khóe miệng giương lên.

Ở chỗ này hồi lâu Đoạn Lâm mới xoay người đi ra ngoài, hắn nhìn nơi mình chưa đặt chân đến trong suốt 40 năm qua, vậy mà vẫn không có gì thay đổi bao nhiêu so với trước khi hắn bế quan, vẫn cứ hỗn độn như thế.

Cái này... không phải là do A Tình lười biếng, chỉ là hắn cảm thấy không biết khi nào Đoạn Tiểu Miêu sẽ xuất quan, không bằng để lại hiện trường như trước khi cậu bế quan.

Dọn dẹp quá chỉnh tề sạch sẽ mọi người đều sẽ nhớ Đoạn Tiểu Miêu. (?)

Hắn thấy Ma Tôn dường như cũng có ý này, đối phương vẫn chưa dọn dẹp đống đồ vật lung tung rối loạn đó, chỉ là cầm lấy một trong những thứ đó nhìn nửa ngày.

Nửa này mới nghẹn ra một câu: "Loại đồ vật hồng xanh cứt chó này là do mèo con bện sao?"

"Ạch, đúng vậy." A Tình nghĩ thầm: 'Ngoài cậu ra còn có ai nữa...'

Cái này phối màu rất tuyệt.

"Hình dạng này... là hai cái bánh bao sao?" Ma Tôn tiếp tục quan sát nửa ngày.

"Không, là hai cái đầu mèo." A Tình cũng từng hỏi câu tương tự, sau đó bị Đoạn Tiểu Miêu mắng.

Hai cái đầu mèo này là Đoạn Tiểu Miêu cố tình chuẩn bị cho Đan Dương, cậu cảm thấy A Tình có thì Đan Dương cũng muốn có, không thể nặng bên này nhẹ bên kia nên muốn làm cho công bằng!

"..." Đoạn Lâm dở khóc dở cười, sau đó cởi bỏ hai cái bánh ra, bỏ đi phần len màu xanh, bện lại lần nữa.

A Tình: 'Ma Tôn sủng thật.'

Tay nghề của Đoạn Lâm so với Úc Yên khá hơn nhiều, hắn bện xong hai cái đầu mèo rồi treo lên chuôi kiếm của Đan Dương.

Như vậy là không nặng bên này nhẹ bên kia nữa rồi.

"Đều là kiếm của mèo con, sau này phải bảo vệ tốt nó." Ma Tôn nhìn Đan Dương, lãnh đạm nói: "Nó đã hứa với ngươi thì bản tôn cũng sẽ giữ lời, nếu ngày nào đó ta đi ra ngoài thì sẽ tìm xem có biện pháp nào giúp ngươi xóa đi một sát nghiệt này không."

Có kiếm tuệ này, Đan Dương chính thức trở thành thành viên trong biên thế của Lăng Tiêu động bọn họ.

Bởi vì Đoạn Tiểu Miêu đang bế quan nên cấm chế ở cửa động luôn mở ra, A Tình và Đan Dương có thể tự do ra vào, đãi ngộ khá hơn nhiều so với Đoạn Tiểu Miêu.

Đoạn Lâm sẽ không quan tâm bọn chúng đi nơi nào, chỉ cần thời điểm mèo con xuất quan bọn chúng ở bên cạnh đợi là được.

Đoạn Lâm có thử một lần nhưng cảnh giới Động Hư vẫn không thể bài trừ cấm chế của Thiên Đạo, nhưng mà chỉ còn kém một chút nữa thôi.

Chờ mèo con xuất quan, hai người liên thủ là có thể thành công.

Nói như vậy, nếu giờ đây có cao thủ như cung chủ Vô Cực Cung trợ giúp thì hơn phân nửa cũng có thể thành công.

Nhưng như vậy thì ân tình quá lớn, dù sao phản phệ của Thiên Đạo rất lớn nên Đoạn Lâm không muốn kéo người ngoài xuống nước, điểm tôn nghiêm và ngạo khí này hắn vẫn còn, nếu không lúc trước hắn đã sớm thỏa hiệp rồi.

Mèo con là do đích thân Đoạn Lâm nuôi lớn, hai người sớm đã vận khí tương liên. Chỉ là hắn nằm mơ cũng không thể ngờ đến cục lông từng nằm gọn trong lòng bàn tay mình cũng có một ngày kề vai sát cánh chiến đấu với mình.

Cậu đã là Kim Đan đại viên mãn, còn có kiếm ý lôi đình vạn quân (?) kia, xem ra hắn đã nuôi ra một kiếm tu hung hãn rồi.

Nghe nói thời điểm hắn bế quan, mèo con lâu lâu lại làm nũng trên đầu gối mình. Tưởng tượng đến bộ dáng kia, Ma Tôn khó chịu nốc rượu, uống say đến mức mơ cũng mong được đoàn tụ với mèo con.

Không biết qua bao nhiêu năm tháng, hai thanh kiếm linh trở về. Chỉ thấy Ma Tôn nửa nằm trên giường, một tay chống đầu, một tay nắm lấy vỏ ốc Đoạn Tiểu Miêu đưa cho.

Bầu không khí này A Tình đã gặp qua, hắn trộm kề tai nói nhỏ với Đan Dương: "Cái này gọi là nhớ nhung."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.