Nghiêm túc cũng không được.
"Tiểu Miêu tu này, ngươi không nghiêm túc nghiền ngẫm kiếm ý của Đan Dương mà lại dùng miệng lưỡi trơn tru, ngươi cho rằng làm vậy thì Đan Dương sẽ bị ngươi lừa sao?" Trảm Thiên tận tình cười nhạo cậu: "Vậy ngươi quá coi thường Đan Dương rồi, hắn là thượng cổ thần kiếm, tâm tình sớm đã thành thục ổn trọng, dù cho ngươi có nói thế nào thì..."
Úc Yên không để ý tới ông, chỉ lo dựng thẳng móng vuốt tiếp tục kêu gọi Đan Dương: "Ta, Đoạn Tiểu Miêu xin thề với trời, nếu như nuốt lời, một ngày nào đó đối xử với ngươi không tốt thì ta vĩnh viễn không thể thành tiên."
"Chẳng phải ta nói vô dụng rồi sao? Ngươi..." Trảm Thiên còn tính nói cái gì đó nhưng lại bị Úc Yên cắt ngang.
Úc Yên phân phó kiếm linh của mình: "A Tình, ngươi nói gì đó đi. Ngươi nói sao cho Đan Dương theo ta được không?"
A Tình cứ không hé răng như vậy thì cậu sẽ cảm thấy chỉ có mình đang nỗ lực.
"..." Thật là sợ cái gì cái đó tới mà.
Nhưng mà kiếm linh còn có thể làm gì chứ, hắn cũng thương Đoạn Tiểu Miêu mà, không nỡ để cậu thất vọng nên chỉ có thể cắn rứt lương tâm ậm ờ: "Tốt..."
"Ngươi nói nhỏ vậy để cho muỗi nghe sao?" Úc Yên không hài lòng kháng nghị.
Kiếm linh đau khổ: "Tốt tốt! Ngươi rất tốt!"
"Đan Dương, ngươi nghe thấy không? Nếu ngươi chịu tới nhà ta thì ta sẽ cho ngươi làm lão đại!" Úc Yên tăng khí thế, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-co-meo/3577863/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.