“Chờ một chút! Vậy chẳng phải ma tâm đã tránh thoát phong ấn?”
“Nhưng đại trận không phát động...”
Thanh niên tà ác đầu tiên là sững sờ, sau đó thì mừng rỡ.
Tên béo nhìn về phía người trung niên tuấn tú kia, hơi bất mãn mà hỏi: “Kiếm Ma, mạo hiểm vừa rồi ngươi nói là cái này à? Ngươi suýt hại chết chúng ta rồi!”
Kiếm Ma khẽ gật đầu, cũng không phủ định.
Ông nói: “Chúng ta bị nhốt ở đây đã ba mươi vạn năm, so với tuyệt vọng chờ đợi thì không bằng to gan liều mạng một lần”
“A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!” Lão hoà thượng chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.
“Kể từ hôm nay, lão nạp và các thí chủ không cần tiếp tục hao phí tu vi trấn áp thứ này nữa”
“Quả nhiên là đáng mừng!”
Nhưng Triệu Man Tử lại cau mày đi lên trước mắt lão hòa thượng mà quan sát đứa trẻ.
“Nhưng các ngươi có nghĩ tới chuyện Ma Tổ mượn xác hoàn hồn không?”
“Trái tim Ma Tổ dễ cho người ta dùng như vậy sao? Nhất định nó sẽ ăn mòn đứa nhỏ này. Lấy thần hồn yếu kém của nó, sợ là... Hắn ta nói.
“Không bằng lại móc trái tim này ra?” Thanh niên tà ác nhíu mày lại, hỏi.
“Dù sao nó đã thoát ly phong ấn, sẽ không phát động sát trận nữa đâu.”
Tên béo khẽ gật đầu biểu thị tán thành: “Hoa tặc nói có lý"
“Đại trận còn ở đây, lấy thực lực bây giờ của chúng ta thì không biết còn cần bao nhiêu năm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-bat-diet/3404192/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.