Dịch giả: khangvan
Trong đại điện trên đỉnh núi Phiêu Miểu Phong.
Thiên Âm Thượng Nhân ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, mà Âm Cửu Linh và Ngọc Âm Tử thì ngồi ở hai bên.
Trong trường hợp này thì tất nhiên là không có chỗ cho Liễu Minh và Già Lam, lúc này hai người phân ra đứng sau lưng của Âm Cửu Linh và Ngọc Âm Tử.
Âm Cửu Linh sau khi ngồi xuống thì một mực truyền âm nói chuyện cùng với Thiên Âm Thượng Nhân và Ngọc Âm Tử, ánh mắt thì không ngừng nhìn về phía Già Lam khiến cho vẻ mặt giống như trẻ con của nàng ta hiện lên vẻ hồng nhuận phơn phớt, Âm Cửu Linh thấy vậy thì khuôn mặt khô héo cũng trở nên nhu thuận không ít.
“Âm chưởng tòa, người thấy đồ nhi này của ta như thế nào?” Ngọc Âm Tử nhìn thấy như vậy nhưng thần sắc cũng không có ý trách cứ, ngược lại sau một lúc thì bỗng nhiên cười cười, hỏi.
“Ha ha, Già Lam sư điệt dù xét về dung mạo hay tư chất tu luyện thì đều là thượng giai, thực là hay lắm, hay lắm!”
Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm cũng hơi giật mình, có dự cảm mơ hồ về một chuyện gì đó.
Mà Già Lam thì lúc này hơi cúi đầu, không thấy rõ được biểu hiện trên mặt nàng ta.
“Tốt rồi, Liễu Minh, Già Lam, hai người tiến lên phía trước đi.” Thiên Âm Thượng Nhân duỗi tay về hai bên vẫy vẫy, mỉm cười nói.
Già Lam nghe vậy thì đầu hơi ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-thien-ky/2841877/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.