Chương trước
Chương sau
Dịch giả: khangvan

Tiếng nói vừa dứt thì kiếm ảnh đầy trời liền thu vào, hiện ra một thanh trường kiếm màu vàng dài hơn một trượng đang đứng thẳng tắp phía trên đầu của Ôn Tăng.

Thần sắc Ôn Tăng nhìn như không đổi nhưng nụ cười trên mặt đã có phần gượng gạo.

Liễu Minh nghe vậy thì không nói hai lời, một tay khẽ vẫy, Hư Không Kiếm khẽ rung sau đó liền hóa thành một đạo kim quang như ẩn như hiện bay về phía hắn, chui vào mi tâm không thấy bóng dáng.

Một màn biến cố xảy ra nhanh chóng như vậy khiến cho vẻ mặt của Già Lam đang ở cách đó không xa lập tức tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, mà Ôn An lại giống như bị sét đánh, trên mặt rốt cuộc không còn cười được nữa.

Khi mà tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại trước một màn vừa diễn ra thì thân hình Liễu Minh bỗng mơ hồ, sau đó liền biến mất.

Sau một khắc, một đạo thân ảnh màu đen lóe lên, xuất hiện trước màn hào quang đang bao phủ hai người Già Lam và Ôn An.

Đúng là Liễu Minh!

Giờ phút này, hắc khí quanh thân hắn cuồn cuộn, lập tức ngưng tụ ra hư ảnh năm đầu vụ giao và năm đầu vụ hổ.

Một hồi âm thanh long ngâm hổ gầm vang vọng thiên địa vang lên, lập tức khiến cho tất cả những đệ tử đang vây xung quanh bừng tỉnh!

Lúc này, hai tay tràn đầy lân phiến của Liễu Minh hiện ra hai cái bao tay màu trắng, đột nhiên tung tung ra hai quyền.

Vô số quyền ảnh màu đen nhìn như vô thanh vô tức, nhao nhao lao về phía màn hào quang màu trắng.

Một màn diễn ra khiến cho mọi người lại hít sâu một hơi!

Bên ngoài màn sáng, phù văn nhao nhao tản ra khiến cho toàn bộ quyền ảnh vừa chạm vào liền biến thành hư ảo.

Nhưng chỉ vẻn vẹn bảy tám hơi thở về sau, hào quang của màn sáng bỗng nhiên mờ đi, bắt đầu có chút rung động, mà phù văn từ đó bắt đầu ít đi, có dấu hiệu không chịu đựng nổi nữa.

“A…Dừng tay! Ta… nhận thua!” Ôn An thấy màn sáng phía trước càng ngàng càng rung động dữ dội thì không thèm để ý đến hình tượng, há miệng hét lớn.

Lại nói, trận phù Tiểu Tu Di Kim Cương này tuy rằng uy năng cực lớn, nhưng mà muốn thúc giục thì tiêu hao pháp lực cũng cực lớn. Ôn An chỉ có tu vi Hóa Tinh Kỳ, tế ra thì chỉ có thể phát huy được năm thành uy lực cũng là không tệ rồi, mà Liễu Minh dựa vào Thú Giáp thuật thi triển Long Hổ Minh Ngục Công liên tục công kích, tự nhiên khiến hắn không chống cự được bao lâu.

Mà chính bản thân Ôn An cũng không muốn triền đấu, hy vọng Ôn Tăng thi triển Ôn Chú đại pháp, dùng thủ đoạn lôi đình nhanh chóng đánh bại Liễu Minh, sau đó chỉ còn lại một mình Già Lam thì coi như thắng bại đã nằm trong tay hắn.

“TIền bối, kết quả của cuộc tỷ thí này nên tuyên bố như thế nào?”

Nghe được âm thanh xin tha của đối phương, đuôi lông mày của Liễu Minh nhảy lên, quyền ảnh thu lại, dừng công kích, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Giờ phút này, trong thân thể hắn pháp lực còn xót lại không bao nhiêu, mà tinh thần cùng thể lực thay nhau giày vò, có cảm giác cực kỳ mệt mỏi, nếu không phải có thêm Hóa Thức trùng tăng thêm thần thức và độ cường hãn của thân thể thì khả năng là bây giờ hắn đã bất tỉnh nhân sự rồi.

“Tốt lắm…Tỷ thí đến đây là kết thúc. Ta tuyên bố hai người Liễu Minh, Già Lam chiến thắng!” Với tư cách là trọng tài mà lão giả cũng cực kỳ khiếp sợ trong lòng, hồi phục tinh thần thì nhìn thật sâu Liễu Minh, sau đó lớn tiếng tuyên bố.

Lời nói vừa dứt thì ở bên ngoài màn sáng, những người đang xem trận chiến vốn đang trợn mắt há mồm, lúc này cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, thoáng cái liền trở nên ồn ào.

Liễu Minh thở phào một hơi, áo giáp màu bạc trên người lập tức biến mất, nhanh chóng lấy ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, sau đó phi thân xuống quảng trường phía dưới, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép lại nhanh chóng luyện hóa dược lực.

Trận chiến vừa rồi tuy diễn ra trong thời gian ngắn nhưng mà khiến cho Tinh Thần Lực của hắn hao tổn cực nhanh, hơn xa so với tưởng tượng của người thường.

Mà dược lực vừa tan ra thì bên trong Linh Hải vốn đang cạn kiệt pháp lực, lúc này chậm rãi khôi phục, sắc mặt Liễu Minh mới tốt dần lên một chút.

Lúc này thì màn hào quang vốn đang bao phủ hai người Già Lam đột nhiên sáng lên, sau đó rung động vài cái rồi ầm ầm tán loạn, lộ ra sắc mặt Ôn An cực kỳ khó coi.

Già Lam sau khi thoát khỏi giam cầm thì lập tức thu hồi ngân liệm, thân hình chớp động một cái liền nhẹ nhàng rơi xuống bên người Liễu Minh, lẳng lặng đứng đó.

Nhưng mà lúc này, trong đôi mắt đẹp thanh tịnh, không hề rời khỏi thân hình Liễu Minh.

Một chỗ hẻo lánh trong đám người, một gã thanh niên mặt hẹp dài mặc cẩm bào, sắc mặt biến hóa âm tình bất định.

Đúng là Sa Thông Thiên, chẳng biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Ngay sau khi Liễu Minh chiến thắng thì trong lòng hắn tựa như trút bỏ được một gánh nặng đã chất chứa từ lâu, nhưng mà chứng kiến hành động của Già Lam lại khiến cho trong lòng hắn có một cảm giác cực kỳ phức tạp.

“Nhãn lực của ngươi quả nhiên là không tệ, tên đệ tử Liễu Minh này lại có thể dùng sức mạnh của thân thể, liên tiếp chống được ba lượt Thiên Tuyệt Ôn Chú đại pháp, tính trong hàng ngũ đệ tử kỳ cựu thì thật sự có thể xếp vào mười thứ hạng đầu rồi.”

“Lần này có hắn tham gia Thiên Môn Hội, bổn môn có nhiều cơ hội thắng không ít, mà nhờ có ngươi nhìn trúng tên đệ tử này, ngược lại đã giúp ta không ít sự tình rồi.” Bên trong dị cảnh, Thiên Qua Chân Nhân thâm ý nhìn sang Kim Thiên Tứ, khẽ vỗ ống áo đứng dậy, sao đó cười ẩn ý.

“Phải nói là ngươi giúp ta mới đúng.” Kim Thiên Tứ liếc Thiên Qua Chân Nhân, chỉ hơi cười, nói.

“A, lời này của ngươi là có ý gì?” Thiên Qua Chan Nhân nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn.

Kim Thiên Tứ cười ha ha, cũng không có ý trả lời, đột nhiên vung ống áo rộng thùng thình của mình lên, từ đó cuốn ra một đạo hào quang sáng chói, quấn quanh thân hình hắn, hóa thành một đạo tinh quang bay về phía xa.

Trong đại sảnh một cung điện hùng vĩ bị một tầng khí màu tro bao phủ.

“Hừ! Lẽ nào lại như vậy!” Sắc mặt lão giả áo đen cực kỳ giận dữ giơ tay lên, một đạo hắc khí cuốn ra chui vào linh bàn đang lơ lửng trước mặt.

“Phanh” một tiếng vang lên!

Linh bàn rung lên, đột nhiên nứt toác ra vỡ thành mấy mảnh bay ra bốn phương tám hướng.

Trong đó có mấy mảnh vỡ bắn vào người hắn thì bị một tầng hắc quang nhàn nhạt lóe lên, liền hóa thành bột mịn rơi xuống.

Mà nam tử trung niên đứng cạnh lại không có kết cục tốt như vậy, không kịp trốn tránh liền bị một mảnh vỡ linh bàn bắn trúng lồng ngực, thân hình lập tức giống như cái bao tải bắn ngược ra đằng sau, “Phanh” một tiếng liền đâm vào tường đá trong đại sảnh, hai mắt tối sầm lại, ngất đi.

Trong đại điện Lạc U Phong, Âm Cửu Linh và Du trưởng lão cũng thông qua một ngọc bài màu xanh lóng lánh, thấy được kết quả đấu pháp tại Phiêu Miểu Phong.

“Vậy mà Liễu Minh có thể giành chiến thắng!” Du trưởng lão khó tin nói, trong thanh âm ẩn chứa một tia hưng phấn.

Thực lực của Liễu Minh mạnh mẽ như vậy, trong Thiên Môn chắc chắn sẽ tạo nên một điều bất ngờ lớn, nếu lại có thể tranh đoạt được một ít số mệnh cho Thái Thanh Môn thì Lạc U Phong cũng được tông môn khen ngợi không ít.

Âm Cửu Linh lúc này ánh mắt âm trầm, nhắm mắt trầm tư một lát, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, thân hình mơ hồ, liền hóa thành một luồng gió đen u ám, bay ra ngoài đại điện.

Lúc này, đám người tại quảng trường lưng chừng núi của Phiêu Miểu Phong, giống như là vỡ tung, vô số người châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.

“Không thể tưởng tượng được, Ôn Tăng đại danh đỉnh đỉnh như vậy mà lại thất bại!”

“Lạc U Phong Liễu Minh, người này thực lực quả là mạnh mẽ, ta xem đệ tử nội môn cũng có có thể tìm được mấy người có thể đấu được lại với hắn.”

“Hắn vừa rồi chỉ dùng mấy quyền có thể đánh nổ Tiểu Tu Di Kim Cương Trận, sức mạnh thân thể của hắn cũng quá cường hãn đi!”

Mọi người nhao nhao nghị luận, đều sợ hãi, thán phục thực lực cường hãn của Liễu Minh, trong khoảng thời gian ngắn thì hầu như đã quên đi tồn tại của ba người còn lại.

Trên khán đài cách quảng trường không xa, La Nguyên sau khi nghe Ôn An nhận thua thì sắc mặt tái nhợt, sau nửa ngày, cuối cùng đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa lớn, nhìn về một bên Thiên Âm Thượng Nhân, âm trầm nói ra:

“Thiên Âm sư tỷ, nếu như tiểu đồ đã thất bại thì việc cầu hôn coi như qua đi, tai hạ cáo từ, những thứ đồ đặt cược trước kia thì qua vài ngày nữa ta sẽ sai người đưa đến.”

Vừa dứt lời, không chờ Thiên Âm Thượng Nhân mở miệng, thân ảnh hắn liền lóe lên xuất hiện trên không trung giữa quảng trường, áo bào tung bay phần phật, tay áo nhìn như tùy ý vung lên, môt đạo ánh sáng màu vàng bào hộ bay ra, hóa thành một đám mây vàng nâng hai người Ôn An và Ôn Tăng lên, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng nhanh chóng đuổi theo.

Một màn như vậy lại khiến cho hơn một ngàn đệ tử đứng xem sôi nổi bàn luận.

Khi mà Liễu Minh cuối cùng cũng cảm thấy sắc mặt của mình tốt lên rất nhiều thì bỗng phát hiện ra một làn hương thơm từ bên cạnh truyền đến, mở mắt ra nhìn thì thấy Già Lam thanh tú động lòng người đang đứng bên cạnh, đôi mắt đen nháy xinh đẹp không hề chớp mắt nhìn hắn.

“Liễu huynh, bây giờ xem như tiểu muội nợ huynh một ân tình cực lớn, không biết về sau làm thế nào có thể trả lại.” Già Lam thấy Liễu Minh mở mắt, tự nhiên cười nói, cả người bỗng nhiên lộ ra một cảm giác kiều mỵ hơn vài phần.

Với định lực của Liễu Minh mà nhìn khuôn mặt của Già Lam như muôn hoa đua nở, trong nháy mắt cũng cảm thấy thất thần, đang muốn mở miệng nói gì đó thì liền cảm thấy trước mắt lóe lên hai vầng sáng, hai đạo độn quang từ hai hướng khác nhau bay đến, sau vài cái chớp động thì cơ hồ đồng thời xuất hiện trước mắt hắn không xa.

Hào quang thu vào, hiện ra hai bóng người, một người là nam tử mặc áo đen khá rộng, một người là một phu nhân xinh đẹp.

“Đệ tử tham kiến sư tôn!” Liễu Minh liền bước lên phía trước thi lễ một cái, nam tử mặc hắc bào đúng là sư tôn của hắn, Âm Cửu Linh.

Già Lam bên cạnh cũng dịu dàng bái kiến, trong miệng nói nhẹ:

“Già Lam bái kiến sư tôn!”

“Ở đây không phải là Lạc U Phong, không cần đa lễ!” Âm Cửu Linh ha ha cười nói, lại hướng về về lão giả áo bào trắng trên không trung khẽ gật.

“Thì ra là Âm chưởng tọa giá lâm, không thể nghênh đón từ xa, xin thứ tội.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, Thiên Âm Thượng Nhân cũng từ khán đài bay đến.

Nội môn, ngoại môn đệ tử đang xem cuộc chiến bỗng nhiên thấy đồng thời xuất hiện ba cường giả Chân Đan thì lập tức thấp giọng trò chuyện.

“Âm sư huynh, ở đây không phải là chỗ nói chuyện, kính xinh sư huynh đến đại điện đỉnh núi trò chuyện một chút.” Ánh mắt Thiên Âm Thượng Nhân nhìn quanh bốn phía, thần sắc ôn hòa nói.

“Tốt, vậy Âm mỗ đành quấy rầy một chút vậy.” Âm Cửu Linh cười hắc hắc, sau đó liền đáp ứng.

Sau khi Thiên Âm Thượng Nhân nói một chữ “Mời” thì liền bay về phía chủ điện, Âm Cửu Linh hướng về Liễu Minh khẽ gật đầu, ý bảo hắn đi theo, sau đó cũng hóa thành một cơn gió lạnh bay theo.

Ngọc Âm Tử tiến lên vài bước, thấp giọng nói với Già Lam vài câu, lại thoáng nhìn qua Liễu Minh một cách hòa ái, liền dẫn theo Già Lam bay về phía đỉnh núi.

Liễu Minh mặc dù không biết được ý tứ của Âm Cửu Linh khi xuất hiện ở đây, nhưng mệnh sư khó cãi, hơi chút do dự, liền cưỡi lên đám mây đen bay theo.

Trong đám người, vẻ mặt Sa Thông Thiên lộ vẻ phức tạp nhìn về phía Liễu Minh đang bay theo đám người Già Lam dần bay đi xa thì chẳng biết tại sao trong lòng có một cảm giác không ổn, liền đi theo.

Nhưng hắn liền thở dài một hơi, lắc đầu, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh rời khỏi.

Mà những đệ tử xung quanh vốn đang náo nhiệt, thấy tỉ thí chấm dứt, những nhân vật chính trong chớp mắt đã rời đi không còn một ai thì tiếng nghị luận cũng giảm lại, nhao nhao hóa thành từng đạo độn quang bay về tứ phía.

Sau một nén nhang thì sườn núi Phiêu Miểu Phong vốn tụ tập số đông đệ tử, lúc này liền trở nên thoáng đãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.