🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch giả: khangvan

“Phanh” một tiếng!

Hai đạo hắc quang bỗng nhiên từ trên cột đá bắn ra, lóe lên rồi đón lấy kiếm quang màu xanh, đan xen rồi riêng phần mình bắn ngược lại.

Liễu Minh trảo vào hư không, thu lại tiểu kiếm vào trong tay áo, lạnh lùng nhìn về phía cột đá.

Đằng sau cột đá, hư không vặn vẹo một hồi, một bóng đen yểu điệu lóe lên hiện ra, là một nữ tử mặc quần sam xinh đẹp, trong tay cầm hai thanh đoản nhận màu đen, đúng là Hắc Phượng Tiên Tử.

“Các hạ thật bản lĩnh, ở xa như vậy mà lại có thể nhìn thấu thuật ẩn nặc của ta. Bộ dáng và khuôn mặt của đạo hữu quả thật là khác quá xa, nhưng mà ngày trước tranh đấu với Huyết Đế Tử mà không rơi xuống hạ phong thì xem ra lần này ta cũng không nhận nhầm người rồi.” Nàng này cũng đã ẩn nấp được một thời gian, vốn muốn xem Liễu Minh và các ma tu khác tranh đấu rồi lưỡng bại câu thương, lại không nghĩ rằng bị hắn liếc qua liền phát hiện ra, nội tâm cũng có chút buồn bực.

Liễu Minh nghe đối phương khám phá ra thân phận của mình thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc, cười lạnh một tiếng rồi nói:

“Hắc Phượng đạo hữu xuất hiện ở đây, chắc hẳn cũng không riêng vì Chân Ma Chi Khí mà còn có mục đích khác?”

Hắc Phượng Tiên Tử này công pháp sở tu rõ ràng không phải là ma công, Chân Ma Chi Khí đối với nàng ta không có bất kỳ tác dụng nào nhưng vẫn đi vào đây, tự nhiên mục tiêu tám chin phần là do hắn mà đến.

Liễu Minh nói xong thì liền đưa tay lên mặt vuốt một cái, thân hình hơi mơ hồ, thình lình liền dứt khoát khôi phục lại diện mục của mình.

“Nếu là một hai sợi Chân Ma Chi Khí thì bổn cô nương có khả năng cũng không để trong mắt, nhưng mà nhiều Chân Ma Chi Khí như vậy, nếu có thể thu thập được toàn bộ rồi đem bán ra thì có thể thu về một lượng linh thạch khó có thể tưởng tượng được. Về phần đạo hữu, ta tự nhiên cũng không thể bỏ qua, viên Kim Cương Thối Cốt Đan này chính là vật mấu chốt để cho bổn tiên tử thành tựu đại đạo về sau.” Hắc Phượng Tiên Tử cười khanh khách, khẽ nói.

“Hừ, nếu nói như vậy thì tại hạ cũng không còn gì để nói nữa, ta và ngươi chỉ có thể một người còn sống rời khỏi đây thôi,” Liễu Minh nghe đến đó thì sắc mặt không đổi, cũng không muốn nhiều lời, một tay bấm niệm pháp quyết, hắc khí toàn thân cuồn cuộn dâng lên.

Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy thì khẽ cười một tiêng, trong miệng khẽ niệm chú, thân hình vậy mà mơ hồ huyễn hóa, một hóa hai, trong nháy mắt từ hai lại hóa thành bốn. Trong chốc lát, nàng ta liền huyễn hóa ra mười sáu đạo hư ảnh giống nhau như đúc, bao Liễu Minh vào giữa.

Không biết là do thần thức của Liễu Minh cường đại vượt xa thế hệ cùng giai, hay là bởi vì hắn cũng tu luyện Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp cùng loại mà khi phân thân của Hắc Phượng Tiên Tử vừa mới xuất hiện thì hắn liền nhìn rõ những huyễn ảnh này.

Đúng lúc này, thân hình Liễu Minh mơ hồ, sau đó trực tiếp bắn thẳng đến chỗ chân thân của Hắc Phượng Tiên Tử.

Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy thì cả kinh, pháp quyết trong miệng liền dừng lại, hai chân đạp mạnh một cái rồi lùi về phía sau, mười lăm đạo ảo ảnh còn lại thì vỡ vụn ra, đồng thời hai cánh tay nàng ta đan chéo vào nhau, từ đó bắn ra hai luồng hỏa cầu màu đen, cuồn cuộn bắn ra.

Thân hình Liễu Minh lóe lên liền tránh thoát hai đạo hỏa cầu, đi sau mà đến trước, quỷ mị xuất hiện sau lưng nàng ta, một tay vỗ một trảo vào đầu vai của nàng ta.

Hắc Phượng Tiên Tử phản ứng cực nhanh, thân thể cưỡng ép vặn vẹo một cái, xoay người về sau, chân sau đạp mạnh một cái, bắn ngược lại.

Hắc Phượng Tiên Tử một bên vừa tránh, một bên sử dụng song nhận, đánh ra từng đạo, từng đạo hỏa diễm màu đen đấu lại Liễu Minh.

Lúc đầu Liễu Minh còn tế ra hai quả Trọng Thủy Chân nắm trong tay, ý định đón đỡ những hỏa diễm này, nhưng mà khi vừa mới tiếp xúc với hỏa diễm thì Trọng Thủy Châu liền biến thành hơi nước, xùy xùy rung động, hóa thành khói xanh lượn lờ.

Hai thanh phi nhận này thả ra hỏa cầu màu đen này, uy năng quả nhiên to lớn, rõ ràng đã không phải là linh khí cực phẩm bình thường, mơ hồ đã đạt đến cấp độ pháp bảo hình thức ban đầu.

Liễu Minh với thân thể cường hãn, lại có thêm Trọng Thủy Châu gia trì nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tiếp được mấy kích mà thôi, nếu mà đổi lại là một người có tu vi thấp hơn thì đoán chừng sớm đã bị một khối hỏa cầu màu đen trực tiếp hóa thành tro rồi.

Vì vậy, tâm niệm Liễu Minh vừa động, chỉ có thể dùng thân pháp quỷ mị tận lực tránh những hỏa diễm màu đen này, quần đấu với Hắc Phượng Tiên Tử.

Tuy rằng uy lực của hỏa cầu màu đen này cực lớn, nhưng khi Hắc Phượng Tiên Tử thúc giục thì lại khiến cho tốc độ của nàng ta chịu ảnh hưởng, rõ ràng là chậm đi một phần.

Nếu mà gặp đối thủ cùng giai khác thì Hắc Phượng Tiên Tử với thân pháp kinh người của mình, điểm giảm sút kia cũng không coi vào đâu.

Đáng tiếc là lần này nàng ta lại gặp phải Liễu Minh, môt tên yêu nghiệt đã từng giao thủ với tồn tại Chân Đan cảnh.

Lúc này, Liễu Minh dùng thân pháp quỷ mị của mình, điêu luyện tránh khỏi những đoàn hỏa diễm màu đen kia, thỉnh thoảng một tay thì tung ra từng đạo quyền ảnh màu đen, cánh tay còn lại thì dưới góc độ khó lường mà thả ra từng đạo kiếm khí.

Một quyền một chỉ, một cương một nhu công kích phối hợp không chê vào đâu được, khiến cho Hắc Phượng Tiên Tử phải lui về phía sau, cũng dần rơi vào thế hạ phong.

Mà khi hai người giao phong cũng khiến cho pháp trận phong ấn tổn hại thêm, vang lên tiếng bạo liệt không ngừng, khiến cho di tích Cổ Ma tộc cũng rung lên, mà những ma tu không thể nào cảm ứng được Chân Ma Chi Khí lúc trước cũng dần cảm ứng được, nhanh chóng tìm đến.



Cách chỗ Liễu Minh không xa là một hành lang lộ thiên, ở đó có một gã nam tử áo đen đang đứng yên bất động, thân hình đang đứng trong một pháp trận vây khốn từ thời Thượng Cổ.

“Công tử, cứu mạng. Chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này, tiểu nhân nhất định vì công tử mà máu chảy đầu rơi.” Vẻ mặt của nam tử áo đen tràn đầy vẻ hoảng sợ, hướng về phía Huyết Đế Tử đứng bên cạnh pháp trận cầu xin. “Đồ vô dụng, ngươi chậm rãi ở đây đi, ta làm gì có thời gian cứu ngươi ra. Dù sao pháp trận này đã hư tổn không còn đầy đủ nữa rồi, ngươi còn mạng hay không thì phải xem phúc khí của ngươi rồi. Mấy người các ngươi, đi theo ta!”

Thanh niêm mặc huyết sam hừ lạnh một tiếng, quay người phân phó với hai người sau lưng.

Sau đó hắn cũng không thèm nhìn nam tử áo đen lần nào, mang theo hai gã thủ hạ, hóa thành một đoàn huyết vụ, lóe lên bay về phía trung tâm di tích.



Trọng Thủy Châu biến thành thủy tráo màu đen, Liễu Minh đứng bên trong đang híp mắt nhìn về phía biển lửa màu đen đối diện, mà đầu vai của hắn thình lình bị cháy đen một mảnh.

Trong biển lửa, Hắc Phượng Tiên Tử được che kín toàn thân bởi lông vũ màu đen, hay tay đã biến ảo thành một đôi cánh, còn hai chân biến ảo thành một đôi móng vuốt sắc bén.

Lúc trước nàng kịch chiến một phen với Liễu Minh, tuy rằng đã vận dụng nhiều loại bí pháp quỷ dị nhưng đều bị Liễu Minh dùng Long Hổ Minh Ngục Công và Ngự Kiếm Thuật phá vỡ từng cái một, thậm chí ngay cả đôi đoản nhận pháp bảo hình thức ban đầu cũng bị Liễu Minh dùng man lực đánh cho linh tính giảm mạnh, không thể không thu lại, sau đó nàng ta dứt khoát biến thành bộ dáng cổ quái như vậy.

Mà Hắc Phượng Tiên Tử sau khi biến thân thì không cần dùng đôi đoản nhận màu đen kia, lại có thể trực tiếp thúc giục uy lực cực lớn của hắc diễm, khiến cho Liễu Minh vừa tiếp xúc liền chịu chút thiệt thòi, cũng không dám mảy may coi thường nữa.

Giờ này, Hắc Phượng Tiên Tử trong biển lửa đang nhẹ nhàng vẫy đôi cánh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, dáng vẻ tự nhiên lúc đầu đã không còn sót lại chút nào.

Trên người nàng, những chỗ bị kiếm chỉ của Liễu Minh gây thương tích, lúc này sau khi biến thân xong thì lập tức lành lại như lúc ban đầu.

Liễu Minh đưa tầm mắt nhìn về phía pháp trận phong ấn, Chân Ma Chi Khí vẫn tỏa ra xung quanh, bỗng nhiên hít sâu một hơi, tay áo rung lên, từng điểm kim quang cuốn ra, lóe lên rồi biến mất trong hư không.

Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy thì tinh quang trong hai đồng tử lưu chuyển, cảnh giác đến động tĩnh xung quanh, thấy không có chút dị tượng nào thì trên mặt không khỏi có chút kinh nghi.

Đúng lúc này, Liễu Minh lại thu lại thủy tráo quanh người, biến ảo lại thành hai viên châu đen sì, nắm trong tay, hai chân đạp mạnh một cái, bắn thẳng về phía biển lửa màu đen.

Hắc Phượng Tiên Tử thấy thế thì trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, hắc diễm trước người cuồn cuộn liền hóa thành mấy bức tường lửa màu đen cao mấy trượng.

Liễu Minh cũng không có ý định tránh né, lập tức Trọng Thủy Châu trong tay được kích phát, cổ tay rung lên liền ném thẳng về phía trước.

Hai viên châu đen sì trong hư không biến ảo, một viên hóa thành một màn hơi nước màu đen, vừa mới chạm vào tường lửa thì lập tức phát ra âm thanh tư tư, khiến cho uy thế của tưởng lửa yếu đi một chút.

“Oanh” một tiếng vang lên!

Viên Trọng Thủy Châu còn lại thì biến thành hư ảnh tiểu sơn, ầm ầm lao tới.

Lập tức trên tường lửa nổi lên một hồi rung động, rung động kịch liệt một hồi thì trung tâm của tường lửa thình lình lại bị hư ảnh tiểu sơn đánh thủng, xuất hiện một lỗ hổng rộng hơn trượng.

Sau một khắc, thân ảnh Liễu Minh nhoáng một cái liền chui qua lỗ hổng, lóe lên liền quỷ mị xuất hiện trước mặt Hắc Phượng Tiên Tử, hắc khí ngoài thân cuồn cuộn, mạnh mẽ chống lại hắc diễm bốn phía, không chút do dự tung ra một quyền.

Quyền phong đen kịt vừa đi qua thì mơ hồ có một đầu cự hổ hiện ra.

Từ lúc Liễu Minh ném ra hai quả Trọng Thủy Châu, phá vỡ tường lửa rồi xuất hiện trước mặt Hắc Phượng Tiên Tử, toàn bộ quá trình phảng phất như nước chảy mây trôi, không dừng lại một chút nào.

Hắc Phượng Tiên Tử tuy biết rõ thân thể Liễu Minh mạnh mẽ nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi.

Tường lửa màu đen này chính là bổn mạng hỏa diễm biến thành, uy năng mặc dù không bá đạo như đôi pháp bảo hình thức ban đầu Hắc Diêm Xoa, nhưng lại hơn ở chỗ có thể tùy tâm sở dục mà thu phát, biến hóa, không phải tu sĩ bình thường có thể đơn giản đón đỡ.

Cho nên khi thấy Liễu Minh vọt tới trước mặt, tung ra một quyền thì dưới sự kinh sợ, căn bản không kịp thi triển thần thông khác để đón đỡ, chỉ có thể đem đôi cánh hợp lại trước người, bao lại thân hình của nàng ta.

“Oanh” một tiếng thật lớn vang lên!

Hắc Phượng Tiên Tử từ trong biển lửa bay ngược ra ngoài, bay xa bảy tám trượng mới điên cuồng vỗ đôi cánh, một lần nữa dừng lại.

Đang lúc nàng ta trên không trung loạng choạng, cưỡng ép ổn định lại thân hình, dừng việc lùi lại về phía sau thì đột nhiên quanh thân thể, từng điểm kim quang hiện lên, trong nháy mắt thì một tấm lưới màu vàng khổng lồ từ bốn phía ngưng kết ra, bao trùm nàng ta vào bên trong, đúng là Lạc Kim Sa mà lúc trước Liễu Minh thả ra, hơn nữa đột nhiên xiết chặt lại, khiến cho nàng ta bị vây kín trong đó.

Hắc Phượng Tiên Tử kinh hãi, há mồm phun ra một luồng hắc diễm, đồng thời đôi lợi trảo sắc bén như những lưỡi dao, dốc sức liều mạng mà giãy giụa không ngừng.

Nhưng đúng lúc này, tay áo Liễu Minh rung lên, tiểu kiếm màu xanh nhanh chóng bay ra.

“Nhân Kiếm Hợp Nhất!”

Một luồng kiếm ý khủng bố phóng lên trời, sau đó Liễu Minh liền thả người biến thành một đạo cầu vồng màu xanh dài vài chục trượng, hùng hổ cuốn đến.

Bên trong tấm lưới màu vàng khổng lồ, Hắc Phượng Tiên Tử thầm kêu một tiếng “Không tốt”, dốc sức liều mạng thúc giục hỏa diễm màu đen ngoài thân, muốn thiêu đốt, phá rách tấm lưới mà thoát ra, nhưng thân là Lạc Kim Sa, cực phẩm linh khí, trong thời gian ngắn làm sao có thể phá vỡ được.

Cầu vồng màu xanh lóe lên trong hư không, dễ dàng xuyên qua khe hở của tấm lưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.