Bành Việt lúc trước giao thủ với Huyết Đế Tử, cuối cùng thần thông của Huyết Đế Tử cao hơn một bậc, đồng nhân dưới chân của hắn bị huyết hải vô biên của hắn vây vào bên trong, sau đó bị những giọt máu xuất quỷ nhập thần liên tiếp đánh vào, ngực của đồng nhân liền bị xuyên thủng, tinh hạch bị đánh cho nát bấy.
Bành Việt sau khi bị mất đi cự đại đồng nhân, tuy rằng sau đó lại thả ra thêm mấy con khôi lỗi dự bị nữa ra nhưng mà vẫn không phải là địch thủ của Huyết Đế Tử, cuối cùng bị đánh cho trọng thương, không thể không tự bạo hai đầu khôi lỗi, dùng Thiên Độn Phù, bí chế độn phù, do trưởng bối trong tông ban thưởng mà đào tẩu.
Nhưng họa vô đơn chí là, tuy rằng hắn đã nhờ độn phù mà chạy thoát Huyết Đế Tử nhưng tại lối vào của một cung điện thì lại gặp phải Hắc Phượng Tiên Tử.
Nàng ta vừa thấy bộ dạng chật vật của hắn thì tự nhiên vui mừng quá đỗi, lập tức đuổi giết.
Bành Việt rơi vào đường cùng, chỉ có thể một lần nữa liều mạng bỏ chạy.
Lúc này, Hắc Phượng Tiên Tử trông thấy khí tức bất ổn của độn quang màu vàng thì càng mãnh liệt thúc giục pháp quyết, độn quang liền nhanh hơn vài phần, hiển nhiên là muốn thừa cơ giết chết Bành Việt, để giải tỏa ác khí bị đuổi giết lúc trước.
Nhưng mà khoảng cách của hai người càng gần lại với nhau thì bỗng nhiên Hắc Phượng Tiên Tử lại dừng độn quang lại, quay đầu nhìn về một hướng, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Bỗng nhiên, nàng trảo vào hư không một cái, một pháp khí màu trắng giống như la bàn hiện ra, phía trên có một cái kim đồng hồ màu bạc nằm bất động.
Hắc Phượng Tiên Tử không nói hai lời, ngón tay khẽ động liền đánh ra một đạo pháp quyết không biết tên lên đó.
Kim đồng hồ vốn đang bất động, lập tức trên la ban nhanh chóng chuyển động, biến thành một mảnh ngân quang mơ hồ, đồng thời la bàn cũng biến ảo ra một vòng phù văn màu bạc, lóe sáng lên.
Hắc Phượng Tiên Từ nhìn chằm chằm vào biến hóa của la bàn, cuối cùng kim châm cũng “Két két” một tiếng rồi dừng lại, mà phương hướng của kim đồng hồ thình lình chính là phương hướng lúc trước phán đoán, hơn nữa toàn bộ la bàn bị một đoàn ngân quang bao phủ vào bên trong, phát ra âm thanh ông ông trầm thấp.
“Quả nhiên bên kia có người phát hiện ra Chân Ma Chi Khí, vậy mà lại khiến cho ma bàn phản ứng kịch liệt như vậy, Chân Ma Chi Khí nơi đó tuyệt đối là không ít.” Hắc Phượng Tiên Tử vừa thấy dị tượng của la ban thì tự nói một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỷ.
Tiếp theo, nàng ta nâng la bàn lên, hắc quang ngoài thân liền thay đổi phương hướng, theo hướng chỉ của la bàn bắn đi, không hề để ý đến Bành Việt đang đào tẩu một chút nào nữa.
Bên bờ của một hắc thủy đàm, một gã nam tử áo bào xám đang thu một con bọ cánh cứng nằm bất động trên mặt đất vào trong Trữ Vật Phù, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phía hư không, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó một mảnh sương mù màu xanh lá dâng lên, biến mất tại chỗ.
Trong một khu đình đài lầu các khá cao, hai gã nam tử, thân trong sương mù màu đen một khắc trước vẫn còn quấn lấy nhau không rời, lúc này không hẹn mà cùng đồng loạt thu lại linh khí, đình chỉ tranh đấu, cũng nhìn về một phía hư không.
“Phong huynh, hai ta tại đây chỉ vì một mảnh ma ngọc không trọn vẹn mà đánh nhau không ngừng, lại khiến cho người khác có cơ hội tìm được Chân Ma Chi Khí, phải biết rằng tất cả ma khí nơi đây cũng không bằng một tia Chân Ma Chi Khí tinh thuần, ta và ngươi cần gì phải khổ đấu tại nơi đây.” Một trung niên nam tử, trong tay cầm một khảm đao màu đen, thu hồi ánh mắt rồi nói ra.
“Hừ! Cũng được, việc hôm nay ngươi đánh lén ta thì đợi sau khi đi khỏi nơi này sẽ tính sổ với ngươi sau.” Tên còn lại vừa dứt lời thì hắc khí toàn thân cuộn lại, bay về phía tế đàn.
Người nọ thấy vậy thì cũng không cam chịu tụt lại phía sau, thân hình rung lên, đồng dạng cũng hóa thành một đạo độn quang màu đen, cuồn cuộn bay đi.
Cứ như vậy, khi Liễu Minh phá vỡ phong ấn tại tế đàn trung tâm, bắt đầu hấp thu Chân Ma Chi Khí thì những ma tu cách khu trung tâm khá gần, nhanh chóng cảm ứng được sự tồn tại của Chân Ma Chi Khí, một đám cuồng hỉ bay về phía phong ấn.
Tại chỗ vỡ vụn của tế đàn, Liễu Minh đứng tại biên giới của pháp trận không nhúc nhích, mặc cho hắc khí kia chui vào trong bụng.
Cùng một thời gian, tại lối vào cung điện, hai thân ảnh mơ hồ đang ẩn náu trong bóng tối, nhanh chóng truyền âm trò chuyện với nhau.
“Không thể tưởng tượng được là Ma Thanh Sơn ta với linh thể trời sinh, đối với ma khí thì linh mẫn vô cùng mà không thể tìm đến nơi này trước tiên, lại bị tiểu tử này giành được tiên cơ. Chân Ma Chi Khí nơi này có nhiều như vậy, nếu chúng ta thu được cũng đủ để giúp cho chúng ta đột phá Hóa Tinh, thậm chí tu luyện đến Chân Đan cảnh.” Một gã nam tử lưng còng nhìn về phía phong ấn xa xa, thỉnh thoảng phát ra từng tia xám xịt thì dùng âm thanh khàn khàn, kinh hỉ nói.
“Không lo, chỉ cần hai người chúng ta nhanh chóng giết chết tiểu tử này, Chân Ma Chi Khí trên người hắn thì có thể thông qua Quỷ Linh Đại Pháp rút ra, về sau chúng ta vẫn có thể sử dụng, chẳng qua là hơi mất công một chút thôi.” Bóng đen còn lại là một phu nhân trung niên, có thân hình hơi nhỏ con, tướng mạo khá bình thường dùng lời nói cực kỳ tàn nhẫn nói.
“Tốt, quyết định vậy đi. Ta và ngươi liên thủ, rồi cùng phân chia Chân Ma Chi Khí nơi đây.” Tên tự xưng là Ma Thanh Sơn cười hắc hắc một tiếng, sau đó tay áo cuốn lên, trong tay liền xuất hiện một đôi Tam Xoa Kích màu xám.
Phu nhân trung niên gật đầu đồng ý, sau đó cũng lấy từ trên người ra một thanh chủy thủ màu đen không biết tên.
Ma Thanh Sơn thấy vậy thì không hề do dự nữa, hai chân đạp một cái, liền kích bắn về phía Liễu Minh.
Cùng một thời gian, cổ tay của phu nhân trung niên rung lên, chủy thủ trong tay liền mơ hồ rồi biến mất.
Liễu Minh lúc này mặc dù để cho “Bong bóng khí” trong người liên tục hấp thu Chân Ma Chi Khí, nhưng dựa vào thiên phú nhất tâm nhị dụng của mình thì tình huống bên người mình tất nhiên là nhất thanh nhị sở.
Ngay khi nam tử lưng còng vừa mới hung dữ nhào về phía trước thì tâm niệm hắn vừa động, thân hình bỗng nhiên quay ngược lại, mười ngón tay bắn ra, âm thanh “xùy xùy” vang lên, mười đạo kiếm khí vô hình giống như mười lưỡi dao sắc bén, đồng thời bắn ra.
Mà nam tử lưng còng tức thì hét lớn một tiếng, đôi tam xoa kích trong tay liền bắn ra, hóa thành hai đầu cự mãng màu xám, bổ nhào về phía trước.
“Oanh” một tiếng.
Cự mãng màu xám đụng vào mười đạo kiếm khí thì đồng thời bạo liệt.
Đúng lúc này thì một bên Liễu Minh chấn động, một thanh chủy thủ màu đen hiện ra, cũng hóa thành một đạo ô quang hung hăng đâm tới.
“Phốc” một tiếng.
Ô quang xuyên thủng qua đầu của Liễu Minh, nhưng chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Cùng một thời gian, sau lưng của nam tử lưng còng bỗng lóe lên, Liễu Minh quỷ mị hiện ra, tay áo rung lên, tiểu kiếm màu xanh liền hóa thành cầu vồng quét qua.
Ma Thanh Sơn hét thảm một tiếng, không kịp phòng bị liền bị kiếm quang xoắn thành một mảnh huyết vũ.
“Đại ca!”
Phu nhân trung niên thấy vậy thì liền phát ra một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, hai mắt đỏ ngầu, hắc khí trên người tuôn ra cuồn cuộn, hình thể lập tức tăng vọt lên mấy lần.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo xích mang vô thanh vô tức từ trên ngực, “Phốc xuy” một tiếng, lóe lên rồi nhanh chóng co lại, lập tức máu tươi từ trên ngực của nàng ta chảy ra ồ ồ.
Bộ vị yếu hại bị kích thương, khí tức của phu nhân trung niên liền uể oải xuống, đầu lệch sang một bên thì thấy không biết lúc nào đã xuất hiện một gã nam tử áo bào xám, xuất hiện phía sau lưng, trong tay cầm trường thương màu đỏ, toàn thân được bao bọc bởi lục diễm.
“Lục lão quái, thì ra là ngươi…”
“Huynh trưởng của ngươi đã bị giết thì ngươi lưu lại cũng chả có ích lợi gì, hay là cùng làm bạn với hắn đi.” Nam tử áo bào xám cười lạnh, lục diễm quanh thân cuồn cuộn rồi quay cuồng, sau một vòng liền thiêu nàng ta thành tro bụi.
“Các hạ đã hấp thu nhiều Chân Ma Chi Khí như vậy, đúng là khổ cực, bây giờ hãy giao toàn bộ ma khí ra đây đi.” Lục lão quái xoay người, lộ ra vẻ dữ tợn nhìn Liễu Minh.
Vừa dứt lời, một tay hắn nhấc lên, trường thương màu đỏ trong tay phát ra một tiếng thanh minh rời khỏi tay, hóa thành một đạo xích quang dài năm sáu trượng, bắn về phía Liễu Minh.
Đúng lúc này thì bên tai Liễu Minh lại truyền đến âm thanh nhàn nhạt của La Hầu:
“Không nên ham chiến, mau để cho lồng giam hấp thu đủ Chân Ma Chi Khí, hiện tại phong ấn đã bị ngươi bài trừ, đợi chút nữa những người khác sẽ chen chúc chạy tới đây, ngươi chắc chắn sẽ không rảnh mà tiếp đãi, mà thời gian trôi đi một phần là Chân Ma Chi Khí mất đi một phần đó.”
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, hắc khí ngoài thân cuồn cuộn tuôn ra, lập tức sau lưng huyễn hóa ra ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ.
“Phanh phanh” vài tiếng vang lên, vụ giao và vụ hổ bạo liệt ra liền biến thành một mảnh hắc quang lớn.
Trường thương màu đỏ biến thành xích quang liền lóe lên, chui vào trong đó.
“Làm sao lại…”
Lục lão quái thét lên kinh hãi, cảm ứng đối với linh khí liền bị chặt đứt, sắc mặt liền trầm xuống.
Ngay khi hắn muốn định hành động thì hắc quang đầy trời liền quay cuồng.
Lục lão quái chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thình lình thân mình đã bị vây vào trong Minh Ngục của Liễu Minh, bốn phương tám hướng đen kịt một mảnh, vô số xúc tu màu đen mơ hồ điền cuồng quấn đến.
Lúc này trong nội tâm của Lục lão quái cực kỳ run sợ.
Cùng một thời gian, thân hình của Liễu Minh lóe lên, một lần nữa xuất hiện bên cạnh phong ấn, bong bóng khí trong linh hải rung lên một chút, sau đó tiếp tục hấp thu từng sợi ma khí từ trong phong ấn thoát ra.
Nhưng mà sau thời gian nửa chén trà nhỏ, bên trong Minh Ngục cách Liễu Minh hơn mười trượng đột nhiên có vài phiến lục diễm cuồn cuộn.
Không lâu sau, lục diễm cuồn cuộn từ trong hắc quang bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một gương mặt dữ tợn, trong hắc quang dốc sức liều mạng giãy giụa không ngừng.
“Không nghĩ tới người này còn có chút bổn sự, có thể phá vỡ Minh Ngục.”
Liễu Minh liếc qua thì thì thào nói một câu, tiếp theo liền thi triển thiên phú nhất tâm nhị dụng, tay áo rung lên, tiểu kiếm màu xanh nhanh chóng bay ra, trong hư không xoay tròn liền biến thành một kiếm quang cực lớn, dài năm sáu trượng.
“Đi.”
Một tay hắn điểm vào hư không, kiếm quang màu xanh liền “Vèo” một tiếng, lập tức chém khuôn mặt do lục diễm biến ảo thành hai nửa, lóe lên rồi lại chui vào trong hắc quang.
Trong nội tâm Liễu Minh tự nhiên rõ ràng, tuy rằng người này lợi dụng ma công phá vỡ Minh Ngục ra ngoài nhưng mà bản thể vẫn ở bên trong huyễn thuật, căn bản không thể nào chống được một kích toàn lực Ngự Kiếm Thuật.
Quả nhiên một lát sau, trong hắc quang truyền ra một tiếng hét thảm, tiếp theo “Phanh” một tiếng!
Hắc quang của Minh Ngục ầm ầm nổ tung ra, lục diễm cuồn cuộn tản ra bốn phía, lộ ra thi thể không đầu của nam tử áo bào xám, máu trên cổ phụt cao chừng ba thước.
Vị tán tu Lục lão quái này có danh khí khá cao, như vậy liền vẫn lạc tại nơi này.
Liễu Minh khẽ vẫy một tay, kiếm quang màu xanh trong hư không xoay quanh một cái, kích bắn quay về.
Nhưng phi kiếm vẫn đang trên đường thì trong mắt hắn liền hiện lên một tia dị sắc, đột nhiên một lần nữa đưa tay điểm vào hư không.
Kiếm quang màu xanh nhanh chóng đổi hướng, chém về một cây cột đá cực lớn cách đó không xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]