Ads Dương Chính búi tóc lại phía sau đầu, thân hình cao lớn khôi ngô ẩn sau pháp bào rộng thùng thình.
Hắc hoàng trượng được hắn giắt bên hông, tuy nhìn y như thiêu hỏa côn, dáng vẻ cực kỳ xấu xí nhưng Dương Chính lại đặt cho cái tên rất oai phong, suy cho cùng thì vật quý giá giấu bên trong nó, vẻ ngoài dù xấu xí nhưng không có được cái tên hay thì cũng ủy khuất nó quá... Trên đường hắn ghé tiệm tạp hóa mua bộ đồ nấu bếp, nồi niêu dao ăn các loại... Hắn biết nha đầu Khải Sắt Lâm nhất định không hề nghĩ tới mấy chuyện này.
Trên quảng trường ma pháp học giáo, Dương Chính nhìn thấy bọn người Khải Sắt Lâm.
Một tổ 16 học sinh, thêm Khải Sắt Lâm, Dương Chính, còn có hai người khác nữa là chẵn 20 người.
Hai người kia một người là nam một người là nữ, nữ vận mục sư bào, niên kỷ cỡ chừng Khải Sắt Lâm, tóc màu lục mắt màu tím, Khải Sắt Lâm giới thiệu đó chính là hảo bằng hữu của nàng, Lâm Đạt mục sư, là nhân viên y tế của tiểu tổ, cũng là một ngoại viện.
Còn ngoại viện kia khiến cho Dương Chính giật mình, đó là người khôi ngô nhất mà Dương Chính từng gặp từ khi tới Bắc đại lục.
Bắc đại lục vì nền văn minh ma pháp cường thịnh nên người dân nơi đây thường thấp nhỏ hơn người ở Nam đại lục, chiến sĩ cũng vô cùng thưa thớt, cho nên Dương Chính ở đây vốn đã rất cao lớn, nhưng người này còn cao hơn hắn nửa cái đầu, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tuong-quan/2564545/quyen-10-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.