Chương trước
Chương sau
Ads Đặc Lý Mạn, Khải Sắt Lâm, A Lý, Phúc Nhĩ Mạn, Dương Chính và cả Đô Đô đều bị thương phải băng bó.

Giữa bọn họ là một cái bàn, trên đó là kiện Sắt ngân y.

Mọi người thần sắc khác nhau. Đặc Lý Mạn giáo sư nhíu mày, sờ lên Sắt ngân y, cảm thụ nguyên tố lực lượng đang ba động.

Một lúc sau lão ngẩng đầu nhìn Dương Chính:"Ái Đức Hoa, ngươi nói sau khi bọn ta hôn mê thì y phục tự biến ra như vậy?"

"Đúng." Dương Chính đưa tay lên miệng ho.

"Lẽ nào không có việc gì khác phát sinh hay sao?" Lão giáo sư hiển nhiên rất khó hiểu với việc Sắt ngân y lại biến thành như vậy.

Dương Chính lắc đầu, có những chuyện hắn không muốn nói ra, còn Sắt ngân y vì sao biến thành như vậy hắn cũng không rõ. Luyện kim vốn là công việc phức tạp nhiều biến hóa, vĩnh viễn không thể nào dự đoán kết quả chính xác được.

Khải Sắt Lâm hỏi:"Giáo sư, y phục này rốt cục có tính là luyện chế thành công hay không?"

"Đã luyện chế ra khí hồn rồi."

"Vậy không phải tốt sao, bọn ta thành công rồi!" Khải Sắt Lâm rất hưng phấn, có thể tận mắt nhìn thấy một kiện ma khí cấp sử thi ra đời chính là một việc đáng để cao hứng.

A Lý và Phúc Nhĩ Mạn cũng vỗ tay hoan hô.

Đặc Lý Mạn thở dài:"Các ngươi cao hứng quá sớm, ta nói đã luyện xuất được khí hồn nhưng khí hồn này rõ ràng chưa hoàn toàn dung nhập vào trong ma khí mà chỉ bị cường hành áp chế trong ma pháp trận. Khí hồn bán thành phẩm này nguy hiểm phi thường, ai mang nó đều phải cẩn thận bị ma khí phản phệ."

Đặc Lý Mạn nói ra khiến cho mấy người đang hưng phấn như bị tạt một gáo nước lạnh. Khải Sắt Lâm cười khổ nói:"Phải làm sao đây? Giáo sư, thí luyện học kỳ mới sắp bắt đầu rồi, lần này bọn ta chọn lựa chính là cấp bậc rất khó, đi tới sào huyệt Thực nhân ma. Bọn quái vật này da dày thịt rắn, khí lực mạnh mẽ vô cùng, không có ma khí trợ giúp căn bản không thể thành công được."

"Thực sự không thể mà, hay là đổi đề mục thí luyện khác dễ hơn đi."

"Không được" Khải Sắt Lâm đứng bật dậy:"Đây là lần đầu tiên ta dẫn đội thí luyện, thông qua thì ta sẽ được tấn cấp lên đạo sư, hơn nữa thí luyện không phải là có được ba viện trợ từ bên ngoài sao? CHẳng qua... nếu hết cách thì ta đi cầu tên khốn Tạp Mông thôi."

"Tùy các ngươi." Đặc Lý Mạn lòng không yên, luyện chế ma khí cấp sử thi không hoàn toàn thành công chính là đả kích cực lớn đối với lão.

Mấy người thấy lão giáo sư tâm tình không tốt đều lần lượt đứng dậy cáo từ.

A Lý và Phúc Nhĩ Mạn nói với Khải Sắt Lâm:"Lão sư, tái kiến!"

Rồi họ rời đi trước.

Khải Sắt Lâm nhìn sắc trời, cũng đã chính ngọ, nàng nói với Dương Chính nãy giờ vẫn im lặng:"Đi ăn cơm thôi, ta muốn cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Dương Chính do dự một lúc, bị Khải Sắt Lâm kéo tay áo đi về phía trước:"Đi thôi, đi thôi, đại nam nhân đừng giống như các bà các mẹ."

Ra khỏi giáo môn, hai người đi về phía Nam vốn có nhiều tửu điếm và quán cơm.

Khải Sắt Lâm kéo Dương Chính đi vào một quán cơm không lớn lắm, trên cổng có đề bảng "Thịt thú rừng nướng".

Tiến vào bên trong, mùi hương thịt nướng liền nồng nàn nức mũi, quán không lớn nhưng lại đầy khách. Khải Sắt Lâm nhìn một lúc rồi vội kéo Dương Chính đi tới một cái bàn ở góc tường, cái bàn này người ta vừa ăn xong đứng dậy Khải Sắt Lâm đã nhảy vào ngồi luôn, cướp lấy vị trí mà bốn, năm nhóm người đang đứng chờ.

"Đến đây, ngồi xuống đi." Khải Sắt Lâm không có chút phong phạm thục nữ nào, ngoắc tay gọi Dương Chính đến.

Dương Chính chậm rãi đi tới ngồi đối diện nàng.

Khải Sắt Lâm nhìn bộ dáng muốn cười mà không cười của hắn liền kể công:"Ngươi khôgn biết thịt nướng nơi này ăn rất ngon, mỗi ngày cần phải giành chỗ, nếu không phải ta luyện được thần công giành chỗ thì ngươi đứng tới tối cũng chưa chắc có đồ ăn."

Dương Chính cuối cùng cũng cười thành tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Khải Sắt Lâm bạnh quai hàm, rõ ràng là đang tức giận.

"Không có gì, không có gì, đừng giận dữ, ta chỉ là cảm thấy lúc cô giành chỗ cực kỳ khả ái. Cô xem xem, bốn, năm nhóm người vừa rồi đều đeo huy chương ma pháp học giáo, toàn bộ đều là học sinh, bị lão sư cô giành chỗ, dáng vẻ giận mà không dám nói... Ha hahaha..."

Khải Sắt Lâm sắc mặt ửng đỏ, nàng lần đầu tiên chú ý rằng đại bộ phận người đến ăn ở đây đều là học sinh, nghĩ tới nàng thường tự hào có thần công giành chỗ bất quá chỉ là vì bọn học sinh này úy kỵ thân phận lão sư không dám tranh chấp. NGhĩ tới đây, Khải Sắt Lâm mặt càng thêm đỏ bất quá nhìn dáng vẻ cười cợt khả ố của Dương Chính, nàng lại bực tức nói ngang:"Ta giành thì giành, món ăn ngon trước mặt thì mọi người đều bình đẳng, ta không muốn vì mặt mũi mà phải chịu tội."

"Đúng, đúng, nói đúng lắm." Dương Chính cố nhịn cười.

"Hừ" Khải Sắt Lâm không lý gì đến hắn, nàng gọi phục vụ đến, kêu một cân thịt ngựa hoang, hai cân thịt bò tót, hai cân thịt heo rừng, mười cặp cánh gà, mười cặp chân ngỗng, nếu Dương Chính không cản lại thì sợ là nàng còn kêu thêm.

Nhìn thấy thịt để đầy bàn, Dương Chính ngó thân hình thanh mảnh của Khải Sắt Lâm, mồ hôi lạnh toát đầy đầu:"Cô thực sự có thể ăn hết sao?"

Khải Sắt Lâm liếc nhìn hắn:"Ăn không hết thì không phải còn có người hay sao? Ăn không xong thì đưa cho ngươi không được à?"

Dương Chính hết biết nói gì, chỉ còn cách chờ phục vụ đem một lò than để vào chỗ lõm trên bàn, lại đem vỉ nướng các loại công cụ để nướng thịt.

"Cũng khá tiên tiến." Dương Chính lòng thầm kinh ngạc, mấy cái này không khác với thịt nướng ở thế kỷ 21 bao nhiêu.

"Ra tay thôi." Khải Sắt Lâm giống như đứa trẻ bắt đầu hoan hô, đến khi phục vụ cắt xâu thịt xong, nàng tự mình lấy một xâu thịt bò tót bỏ lên lò than, nướng cho mỡ chảy hết, chưa đầy một khắc đã nướng xong, rắc thêm gia vị bỏ tới trước mặt Dương Chính:"Ăn đi, thử xem tay nghề của ta thế nào?"

Dương Chính nói lời cảm tạ, sau đó cắn một miếng khen:"Da trơn thịt béo, bên ngoài giòn tan, không tệ, không tệ."

"Đúng rồi, ta đã nói thịt chỗ này bán ăn rất ngon. À, ta còn chưa hỏi ngươi, sao trên người ngươi lại có Thánh quang chúc phúc?" Khải Sắt Lâm cố tình dùng giọng điệu tùy ý hỏi chơi.

"À, là bằng hữu của ta, cô ấy là mục sư." Dương Chính chợt nhớ tới ánh mắt nhu hòa của Ôn Toa.

"Cô ấy? Là nữ sao? Niên kỷ lớn hay chưa? Có xinh đẹp hay không?"

Dương Chính dở khóc dở cười:"Cô làm gì phải hỏi kỹ thế?"

"Hỏi chơi thôi mà, tên quỷ hẹp hòi." Khải Sắt Lâm bĩu môi, lòng thầm nghĩ cách đánh lạc hướng chú ý của Dương Chính.

"Ta nướng thịt cho ngươi vậy."

Khải Sắt Lâm ân cần giúp đỡ, nướng cho Dương Chính rất nhiều thịt xâu.

Dương Chính uống một ngụm súp, nhìn thấy Khải Sắt Lâm hưng phấn giống như trẻ con, chợt có một cảm giác ấm áp. Từ lúc nào rồi hắn đã từng làm như vậy, vừa nướng thịt vừa đưa cho nữ hài bên cạnh ăn, sau đó vui vẻ nhìn đối phương ăn đến dầu mỡ đầy miệng...

"Đừng ngơ ngẩn thế, ăn nhanh đi. Để nguội thì ăn không ngon đâu."

"À à, được." Dương Chính mỉm cười, đột nhiên nói với phục vụ:"Ngươi đi đi, ở đây ta tự làm được."

Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của người phục vụ, Dương Chính chỉ vào dao bếp trong tay hắn nói:"Để cho ta."

Sau khi phục vụ rời đi, Dương Chính lấy dao bếp, bắt đầu cắt những khối thịt lớn ra. Khải Sắt Lâm thấy hắn ra tay linh hoạt, xuất đao thần tốc, chỉ mất một lúc đã cắt thịt thành từng miếng to cỡ ngón tay giống như biểu diễn tạp kỹ thì le lưỡi nói:"Chà, ngươi lợi hại thật."

"Nếu như ta nói lúc trước ta là trù sư (đầu bếp) thì cô có tin không?"

"Không tin, ngươi nướng thử cho ta xem."

"Cái này quá đơn giản, không hiển lộ được thủ đoạn của ta."

"Xì..." Khải Sắt Lâm kéo dài giọng:"Nói khoác!"

"Thấy cô thành tâm ta lộ chút thủ đoạn vậy. Đợi ta một chút!" Dương Chính nói đoạn đi vào nhà bếp phía sau, sau một lúc hắn đi ra mang theo rượu gia vị, hành, đường các loại.

Dương Chính thoạt tiên cắt tảng thịt bò ra, nhìn các thứ trên bàn nói:"À, còn vài thứ ở đây không có, bất quá cũng không sao, chế biến cho cô ăn một lần rồi sau này vĩnh viễn không quên, ăn thứ gì cũng thấy nhạt như nước ốc."

Khải Sắt Lâm sặc cười, nàng phát giác Dương Chính trông có vẻ như người an tĩnh thành thục nhưng thực ra lại rất hài hước.

Dương Chính lấy rượu gia vị, nướ tương, đường trắng, hồ tiêu trắng, tiêu đen, còn có vài thứ gia vị không biết tên trộn đều trong một cái thố lớn, chế thành một chất dịch màu đỏ pha đen. Hắn lại lấy thịt bò đã thái mỏng bỏ vào trong, quậy đều một hồi.

Lúc này, Dương Chính lại cắt hành tây, đem chiên sơ.

Hành động của Dương Chính sớm đã thu hút rất nhiều người, cả lão bản quán cơm cũng hiếu kỳ đi ra xem.

Đây chính là phương pháp nấu nướng trước giờ chưa từng có, cắt rồi nấu, lấy những thứ nấu sơ trộn đều với bơ thành hỗn hợp rồi để trên bàn. Dương Chính lại ngồi xuống không làm gì cả.

"Sao nào? Sao không làm tiếp?"

Dương Chính chỉ vào miếng thịt trong thố nói:"Đợi nửa giờ để gia vị ngấm vào thịt, cô yên tâm đi, ta bảo đảm ăn sẽ rất ngon."

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trái lại còn khiến cho nhiều người trong quán cơm trở nên hiếu kỳ, có mấy học sinh biết Khải Sắt Lâm đi qua chào hỏi, sau đó nhìn thấy Dương Chính dáng vẻ an nhàn ngồi đó thì cũng đều ngồi xuống một bên.

Không lâu sau, Dương Chính đứng dậy, bỏ dầu trong chảo chiên cho nóng.

Hắn bỏ miếng thịt bò vào chảo, xèo một tiếng, khói bay mù mịt, mùi hương thơm nức tỏa ra, mọi người vây quanh quan sát đều nuốt nước bọt. Vì để giữ cho thịt mềm, Dương Chính chỉ nấu trong bảy phút, đây chính là để kiểm tra thử khẩu vị người nơi này, còn như hắn làm cho mình thì chỉ cần làm trong ba, bốn phút là được.

Lấy miếng thịt ra, bỏ nước tương, hành tây, cà chua, tỏi, các thứ vào trong chảo quậy đều rồi đem ra ngay, rưới lên miếng thịt, mùi hương nồng đượm bốc lên, hắn lại đặt các loại rau sà-lách đã chuẩn bị sẵn vào đĩa.

Một đĩa thịt bò bít-tết tinh trí vô cùng đã xuất hiện.

Chỉ nghe hương vị cũng đủ khiến cho mọi người chảy nước bọt.

Nhìn thấy miếng thịt màu sắc hương vị đều bắt mắt, Khải Sắt Lâm còn không biết ăn như thế nào, Dương Chính biết ý dùng dao nhỏ giúp nàng cắt ra thành miếng nhỏ, rồi lấy nĩa đưa cho nàng ăn thử.

Khải Sắt Lâm vừa cắn một miếng, hương vị nồng đậm, mềm mại không cách nào hình dung được lan ra, cơ hồ như đầu lưỡi của nàng cũng đã tan chảy.

Khải Sắt Lâm không biết mình ăn hết miếng thịt từ khi nào.

Vừa nghĩ lại mùi vị đó thì đĩa thịt trên bàn đã trống không.

"Hết rồi sao?" Nàng liếm môi, thất vọng nhìn bàn ăn trống không.

Dương Chính sờ mũi:"Sao vậy, ngon không?"

Khải Sắt Lâm nhảy bật dậy, nắm cổ áo Dương Chính, nói nhanh:"Còn nữa không? Tên khốn nhà ngươi, mau nấu cho ta ăn, ngươi muốn làm cho ta thèm chết phải không? Sau này ta ăn gì cũng không thấy ngon nữa."

"Lão sư, đưa về nhà thì sau này hàng ngày y sẽ nấu cho ngài ăn."

Học sinh đứng bên cười hăng hắc trêu chọc.

Khải Sắt Lâm chống nạnh chỉ vào mấy học sinh quát:"Ngươi, ngươi, ngươi, kỳ thi học kỳ này bọn ngươi đừng hòng đậu."

Có nữ học sinh bắt đầu nắm tay bạn trai bên cạnh, nhỏ giọng ganh tỵ:"Sao huynh không làm cho ta ăn?"

"Ta làm mà." Người bạn trai khổ não nói.

"Thứ ngươi làm có thể ăn được không? Nếu khó ăn quá thì ta cho mèo ăn, con mèo nhà ta đã ba ngày chưa được ăn."

....

Từ quán cơm đi ra đã hơn hai thời thần, nguyên lai cách nấu đặc biệt của Dương Chính đã bị lão bản nhìn trúng, lão sống chết đòi Dương Chính dạy dỗ lại, vất vả đến quá trưa hắn mới thoát thân được. Đi trên đường, Dương Chính thở phào một hơi, đúng là muốn cái mạng mình mà, xem ra giữ vẻ bình lặng quả nhiên là lựa chọn sáng suốt, làm người thành công quá cũng không nên.

Hắn có chút tự trào khi nghĩ thế.

Đi trên đường Khải Sắt Lâm vẫn còn hoảng hốt.

"Không được!" Đang đi, nàng chợt dừng lại, quay người nhìn Dương Chính.

"Cô muốn làm gì?"

"Nghe nói ngươi là lưu lãng giả?"

"Đúng rồi!" Dương Chính nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Khải Sắt Lâm, cảm thấy nàng ta chừng như không có hảo ý.

"Ngươi tới Đồ Lan Đóa chỉ để đi chơi?"

Dương Chính gật đầu.

"NGươi nhất định là rất rảnh rỗi?"

Dương Chính lại gật đầu.

"Ái Đức Hoa, ta cảm thấy đại nam nhân cả ngày không có gì làm, chỉ nhàn tản dạo chơi thì rất không tốt, không tốt phi thường."

Dương Chính sờ mũi, nhìn Khải Sắt Lâm:"Khải Sắt Lâm, cô muốn nói gì thì nói thẳng đi. Có phải cô muốn ta giúp cô chuyện gì phải không?"

Khải Sắt Lâm cười xấu hổ:"Là vầy, nửa tháng sau ta phải dẫn học sinh đi lịch luyện tốt nghiệp, mục tiêu là đi hái lấy nấm dạ quang ở sào huyệt Thực nhân ma trong Thu Phong hiệp cốc cách đây 200km về phía Tây. Bọn ta được phép có ba ngoại viện. Ta nghĩ thế này, bọn ta có 16 học sinh kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại không nhiều, hơn nữa là không biết nấu cơm, vì vậy... Hà, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không để ngươi đi vào sào huyệt của Thực nhân ma đâu, ngươi chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho bọn ta trên đường là được rồi."

"Cô bảo ta đi theo cô làm trù sư?" Dương Chính dở khóc dở cười, hắn tốt xấu gì cũng là Ma thần tướng quân uy chấn thiên hạ ở Nam đại lục, hiện giờ lại bị người ta mời làm trù sư.

"Năm kim tệ một ngày, được không? Đáp ứng đi mà, Ái Đức Hoa." Khải Sắt Lâm chớp mắt, nhìn Dương Chính đầy vẻ khát cầu, nàng đối với món thịt bít-tết vừa rồi

Dương Chính nấu còn chưa quên được.

"Năm kim tệ, cô thật rộng rãi." Dương Chính nhếch môi, bất quá hắn đối với sào huyệt Thực nhân ma cũng có hứng thú, lại thêm giờ đang vô sự, đi xem xem một chút cũng hay. Dương Chính gật đầu:"Được, ta đi với cô."

"Ái Đức Hoa, ngươi đúng là người tốt. Đúng rồi, ta còn có một thỉnh cầu nhỏ." Khải Sắt Lâm nói:"Thỉnh cầu rất nhỏ, ngươi có thể dẫn mục sư nữ bằng hữu đi theo hay không?"

Cuối cùng cũng nói ra rồi, chỉ sợ mục sư mới là mục tiêu Khải Sắt Lâm muốn có, trù sư bất quá chỉ là thêm vào. Dương Chính trong lòng hiểu rõ nhưng bất động thanh sắc, im lặng lắc đầu.

"Ái chà" Mặt Khải Sắt Lâm trầm xuống:"Ngươi sao vậy chứ? Dẫn theo nữ bằng hữu cùng dạo chơi không phải là hay hơn sao? Ngươi không biết đường tới Thu Phong hiệp cốc cảnh sắc rất đẹp, còn có suối nước nóng thiên hạ vang danh, ngươi nhẫn tâm để nữ bằng hữu một mình phòng trống sao, đồ nam nhân không có lương tâm!"

Cánh tay của Dương Chính cơ hồ bị Khải Sắt Lâm kéo gãy, hắn thực sự sợ nữ nhân này, vẻ ngoài thông minh tinh tế nhưng tính tình thì hoàn toàn không khác gì trẻ con, bất quá hắn không thể đáp ứng được:"Trước tiên ta cần nói cho cô biết, bằng hữu và nữ bằng hữu là hai chuyện khác nhau. Thứ nữa, bằng hữu của ta là tu nữ rất thành kính, ta rất tôn kính cô ta, thêm nữa, ta không muốn để bằng hữu của ta mạo hiểm, sào huyệt của Thực nhân ma quá nguy hiểm."

"Thực sự không được?" Khải Sắt Lâm vành mắt đã ươn ướt.

"Không được!" Dương Chính kiên quyết lắc đầu.

Khải Sắt Lâm nghĩ một lúc, chợt ngẩng đầu cười nói:"Thôi coi như ngươi nấu ăn bồi thường cho ta là được."

Khải Sắt Lâm thật ra rất thất vọng, bất quá nhìn thấy Dương Chính kiên trì nàng cũng không nài ép thêm nữa. Nội một điểm này cũng đủ thấy Khải Sắt Lâm là một nữ nhân rất hiểu ý người khác, Dương Chính cũng biết thế, hắn chỉ im lặng gật đầu tán thưởng.

"Ta đi đây." Khải Sắt Lâm từ biệt, đi về phía học giáo.

"Khải Sắt Lâm, đừng lo lắng." Nhìn bóng lưng nàng dần khuất, Dương Chính đột nhiên cao giọng thốt.

Khải Sắt Lâm không quay đầu, chỉ khoát tay tạm biệt.

Dương Chính tới thưởng kim công hội, giao ra một kim tệ làm phí đăng ký, hắn được cấp một quyển sổ nhiệm vụ, còn có một cái tên do thưởng kim công hội cấp là Vũ Nhân.

Hiện tại hắn chỉ là liệp thủ thưởng kim cấp thấp nhất, nhiệm vụ hoàn thành chưa có, tất cả cũng chỉ mới bắt đầu.

Hắn đi một vòng xem xét nhiệm vụ bên ngoài, sau đó quay lại nói:"Ta tiếp nhận nhiệm vụ đi lấy hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ."

Lão đầu ốm nhỏ của thưởng kim công hội nhìn huy chương trước ngực Dương Chính cười khẩy nói:"Đừng nói chơi, người trẻ tuổi, ngươi sợ mình sống dai à?"

"Ta có đoàn đội, thí luyện giả của ma pháp học giáo, một đội 16 người."

Lão già ốm cười chế giễu:"16 người, còn là thí luyện giả, đúng là tuổi trẻ không biết trời cao đất dày. Thực nhân ma lĩnh chủ là hạng khó nhất của nhiệm vụ màu lam. Ngươi đi tìm 50 cao cấp pháp sư tới đây rồi mới nói tới chuyện làm sao hoàn thành nhiệm vụ."

"Ông cứ giao nhiệm vụ cho ta."

"Không biết tốt xấu, xem ra Thực nhân có thể bắt đầu phá giới ăn mặn được rồi." Lão già ốm lấy sổ nhiệm vụ của Dương Chính, ghi vào đó mấy dòng, lúc Dương Chính lấy sổ lại thì trên sổ đã có một hàng chữ màu lam sáng lấp lánh:"Tìm hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ, nhiệm vụ màu lam, thù lao: 3 vạn kim tệ. Ký tên"

3 vạn kim tệ tuyệt đối không phải là số nhỏ, Dương Chính nhiều da ma thú đến vậy mà cũng chỉ có nhiêu đó, hơn nữa đó là số da hắn tích lũy cả nửa năm. Hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ thời gian công bố đã hơn hai năm mà vẫn chưa ai hoàn thành được, đủ để cho thấy nhiệm vụ này đáng sợ đến mức nào.

Bất quá Dương Chính cũng tự có tính toán, hắn không phải là người hành sự lỗ mãng.

Lúc đáp ứng Khải Sắt Lâm đi tới sào huyệt Thực nhân ma, Dương Chính không nghĩ mình chỉ làm vị trí trù sư, hắn rất hiếu kỳ đối với những gì chưa biết, đây chính là bản chất nhà mạo hiểm của Dương Chính. Sẵn tiện lấy thêm một ít tiền cũng là quy tắc hành xử của hắn, Dương Chính thuận tay tiếp nhận nhiệm vụ mới không uổng quyết tâm ngao du trên khối đại lục này.

Mọi việc đều cần tiến hành từng bước, Dương Chính rời khỏi thưởng kim công hội, bắt đầu công tác chuẩn bị.

Đầu tiên cần có một kiện vũ khí vừa tay, Dương Chính tốt xấu gì cũng là một pháp sư, ma trượng không thể nào không có, hơn nữa hắn xuất thân võ sĩ cho nên vũ khí hắn cần phải kết hợp ma vũ. Suy nghĩ hồi lâu, Dương Chính quyết định đi tìm Đô Đô.

Đừng coi thường Nho Đô Đô, hắn là đại sư công trình học, bề ngoài tuy khóc nhè nhưng lại có đôi tay linh xảo vô song.

Dương Chính bán đi một tử toản, mua một mớ đồ chơi quý giá đi tới ma pháp học giáo.

Nho tính tình đơn thuần, trí lực giống như đứa trẻ, Dương Chính dùng kim tiền mua đồ chơi rất nhanh có hiệu quả, Đô Đô mau chóng coi hắn là bằng hữu tốt nhất. Sau đó Dương Chính lại tìm lão giáo sư mượn phòng thực nghiệm, nhờ Đô Đô giúp đỡ bắt đầu luyện chế kiện vũ khí đầu tiên của mình.

Làm thử so ra rất đơn giản, Dương Chính luyện chế mấy chỉ sáo (bao ngón tay),thêm mấy ma văn kim hệ trên đó, trên chỉ sáo còn có móc câu ngược, thứ tiểu xảo này khá âm hiểm, phù hợp với tác phong của Dương Chính.

Sau đó hắn luyện chế ma pháp trượng.

Dương Chính lấy một tinh hạch to cỡ quả bóng bàn, Đô Đô nhìn thấy mắt trợn tròn xoe, há miệng định la lên nhưng bị Dương Chính bịt miệng lại.

"Đô Đô, đừng la lớn."

Đô Đô gật đầu, Dương Chính mới bỏ hắn ra, hắn cầm lấy tinh hạch chắc lưỡi nói:"Ma thú lĩnh chủ tinh hạch."

Cũng không lạ Đô Đô kinh hãi như vậy, cao cấp ma thú tinh hạch hiếm có phi thường, còn lĩnh chủ tinh hạch thì cực kỳ hy hữu, mấy ngày trước Đặc Lý Mạn tìm tinh hạch thổ hệ đã tốn biết bao công phu, còn giờ đây lại là ma thú lĩnh chủ tinh hạch, giá trị đến mức nào thì cũng có thể tưởng tượng được.

Đây là tinh hạch bề mặt có vụ khí màu đỏ lưu động mỹ lệ phi thường, bề ngoài trơn mịn như trứng, sờ vào có cảm giác ấm áp kỳ dị, giống như ngày đông giá có thể để trong ngực mà ủ ấm thay cho lò sưởi.

Đô Đô nhìn thấy thích đến không chịu rời tay. Nhìn thấy hắn muốn giữ làm của riêng Dương Chính vội ngăn lại, thứ này hắn chỉ còn có đúng một viên.

"Đô Đô, cái này cho ngươi." Dương Chính lấy ra một tinh hạch khác.

Tinh hạch màu lam này cố nhiên không lớn bằng tinh hạch màu đỏ nhưng so với tinh hạch thổ hệ đưa cho lão giáo sư còn lớn hơn, lại thêm màu xanh như nước mỹ lệ phi thường, bán đi giá tuyệt không thua tinh hạch màu đỏ bao nhiêu.

Thứ này quả nhiên thu hút mục quang của Đô Đô:"Ngươi thực sự cho Đô Đô cái này sao?"

"Ừ, bất quá ngươi phải đem giấu, đừng để giáo sư phát hiện, bằng không... hắc hắc.."

Đô Đô cầm lấy tinh hạch màu lam, bỏ vào trong bụng nói:"Đô Đô đưa cho ngươi thứ này, Đô Đô không cho cái lão quỷ keo kiệt đó."

Nho Đô Đô chạy tới kéo một cái rương khuyết một góc trong phòng thực nghiệm, mở khóa lấy ra một cái hộp ngân quang lấp lánh, trên mặt đầy ma văn. Hắn niệm mấy câu chú ngữ rồi mới mở ra, lấy một thanh gỗ màu đỏ.

Hắn cười hắc hắc nói:"Đây là tài liệu làm ma trượng tốt nhất, Thất bảo đào mộc, ta cho ngươi đó."

Dương Chính cầm cây gỗ màu đỏ, chỉ thấy trên mặt lớp vân nổi rõ, màu đỏ sẫm ẩn bên trong, tuy không lộ ra ngoài nhưng quan sát cẩn thận thì phát hiện được các vân gỗ đều có quy tắc, chính là ma văn thiên nhiên.

Thất bảo đào mộc chính là chí bảo của pháp sư.

"Đô Đô, thứ này là bảo bối đó, ngươi cho ta sao?"

"Đô Đô không muốn cho lão giáo sư nên mới đem giấu, không cho ngươi thì đem ra làm gì? Đi thôi, bọn ta nhanh chóng đi luyện chế thứ này."

Thất bảo đào mộc tính chất thuộc hỏa, là tài liệu chế pháp trượng hỏa hệ cực phẩm, nếu luận giá trị thì không thua gì tinh hạch màu đỏ Dương Chính vừa lấy ra. Đô Đô đem cho hắn khiến cho hắn thực sự bất ngờ.

Suy nghĩ một lúc hắn liền hiểu ra, Nho là một chủng tộc tính cách đơn thuần, lại đặc biệt thích những thứ xinh đẹp sáng rực, đặc điểm này cũng giống như Long tộc trong truyền thuyết. Thất bảo đào mộc tuy quý giá nhưng dáng vẻ bên ngoài không rực rỡ, Đô Đô không thích nó cũng có thể hiểu được.

Thất bảo đào mộc trừ ma văn thiên nhiên trên thân có thể giảm thiểu độ khó trong quá trình luyện chế ra còn cứng rắn như thép, phấn của Thất bảo đào mộc cũng là thứ rất tốt, là tài liệu cực phẩm để khắc chế ma văn, so với Mật ngân còn quý giá hơn.

Đô Đô tiến hành công tác bào chế, Dương Chính trước đó đã đi mượn Cặp mắt của Tu Tư của giáo sư, chế tạo trường chân không, sau đó lấy hai tinh hạch hỏa hệ nhỏ trực tiếp bỏ vào trong Lục tinh la bàn, vận động tinh thần lực xúc động tinh thần lực trong tinh hạch, một ngọn lửa màu đỏ nhạt bốc lên. Đây chính là ngọn lửa thuần nguyên tố, nhờ Cặp mắt của Tu Tư giúp đỡ, Dương Chính thậm chí có thể trực tiếp cảm thụ được các loại biến hóa khi ngọn lửa bốc cháy, cảm giác thật sự thần diệu phi thường.

Lúc này hắn rút cốt chủy ra.

Phóng vào trong trường chân không, Dương Chính nhìn chăm chú vào bên trong, thông qua Cặp mắt của Tu Tư cốt chủy biến thành màu vàng, trong đó có vô số chất thể lưu động giống như vật sống.

"Long cốt!" Đô Đô chợt kinh hãi la lên.

Dương Chính quay đầu nhìn, Đô Đô dưới Cặp mắt của Tu Tư hiện rõ cả bộ xương bên trong, giống như đang bị tia X quang chiếu xạ. Đô Đô phóng nhanh tới, nắm lấy tay Dương Chính:"Cho ta coi thử, cho ta coi thử."

Dương Chính đưa cốt chủy cho hắn, nói:"Ngươi biết nó sao?"

Đô Đô sờ lên bề mặt màu xám thô ráp của cốt chủy, cuối cùng đã tin chắc rằng đây là long cốt trong truyền thuyết.

"Ngươi lấy nó ở đâu?" Đô Đô ngẩng đầu, biểu tình rất nghiêm túc.

"Xa lắm, ở một sơn động rất xa." Dương Chính đương nhiên không thể nói nơi đó ở sâu trong Mạt Lan sơn mạch trong Nam đại lục.

"Thật sự có cự long sao? Trên đời này còn có rồng sao?" Đô Đô thất thần lạc phách lẩm nhẩm.

"Chỉ là hài cốt, ta đúng là tìm thấy một con cự long bất quá nó đã chết rất lâu, ta chỉ là chọn hai khúc long cốt tốt nhất làm thành chủy thủ mà thôi. Hiện tại chỉ còn có một thanh." Dương Chính cảm thấy Đô Đô hình như có tâm sự, hắn rất kỳ quái Đô Đô vốn đơn thuần sao lại có biểu tình thương cảm như vậy, có điều Dương Chính vốn không hay đa sự nên cũng không hỏi nhiều.

Đô Đô nhìn một lúc rất lâu rồi mới ngẩng đầu, cố gắng phấn chấn tinh thần:"Long cốt là tài liệu ma pháp tốt nhất. Bản thân nó uẩn hàm ma lực vô cùng của Long tộc, hơn nữa đây rõ ràng là nghịch mệnh cốt tụ tập nhiều tinh hoa nhất trên người cự long. Thanh chủy thủ này còn chưa được luyện chế, nếu luyện chế thành công thì sẽ là một kiện ma khí cấp truyền thuyết."

"Cấp truyền thuyết?" Dương Chính thầm kinh hãi, ma khí cấp truyền thuyết chính là thứ hư vô mờ mịt, nên biết nguyên bản U Lam Thánh Kinh của giáo đình có uy lực cỡ nào thì còn chưa có ai từng nghiệm chứng qua.

"Chẳng qua ai cũng không thể luyện chế được!" Đô Đô phá tan ảo tưởng của Dương Chính:"Luyện chế long cốt quá mức ác độc, phải chịu đựng huyết long trớ chú, ai cũng không thể thành công."

"À" Dương Chính cũng không để ý, hắn đối với bất kỳ thứ ngoại công ma pháp nào cũng không hứng thú, đề cao tu vi bản thân mới là căn bản.

"Ngươi chỉ cần giấu thanh cốt chủy này vào trong đào mộc ma trượng là được." Dương Chính đánh giá độ lớn đào mộc trượng, nếu như bên trong rỗng ruột thì giấu một thanh chủy thủ không thành vấn đề, để chuôi cốt chủy lộ ra ngoài, lúc nào cũng có thể sử dụng, lại không thu hút sự chú ý của mọi người.

Đô Đô đưa trả cốt chủy cho Dương Chính, sau đó không còn chút tinh thần nào, vì vậy luyện chế về sau đều do Dương Chính tự mình động thủ. Kinh nghiệm luyện chế chân chính của hắn không đủ, trừ hai quang linh tinh hạch ra thì hắn cũng chỉ mới quan sát được luyện chế ma khí cấp sử thi một lần mà thôi.

Bất quá Dương Chính tri thức dồi dào, đào mộc trượng bản thân đã có phù văn trận, tịnh không cần phí tâm lực khắc họa cho nên luyện chế rất thuận lợi. Tinh hạch hỏa hệ to bằng quả bóng bàn được đính trên đỉnh của mộc trượng, bên ngoài bao lại bằng Mật ngân, hoàn toàn che lấp ánh sáng của nó tỏa ra.

Đào mộc ma trượng cuối cùng đã luyện chế ra, hình dáng giống như một thanh côn gỗ, vì để giấu cốt chủy nên thanh ma trượng này vừa ngắn vừa thô.

Pháp trượng không hề có chút nhẹ nhàng khinh linh gì cả. Vậy còn chưa đủ, Dương Chính thoa một lớp mực đen dày bên ngoài khiến cho ma trượng biến thành màu đen kịt giống như thiêu hỏa côn (que cời lò).

Cả Nho Đô Đô cũng nhìn không thuận mắt, hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Chính.

Đây là thẩm mỹ quan gì thế? Đô Đô ta khinh!

Dương Chính lại vui mừng vô cùng, hắn hiện giờ rất thích sinh hoạt yên tĩnh trầm lắng, nếu như để người ta biết thanh thiêu hỏa côn này lại tụ tập Thất bảo đào mộc, ma thú lĩnh chủ tinh hạch, long cốt chủy thủ ba loại chí bảo thì không biết còn xảy ra bao nhiêu chuyện phiền toái. Pháp trượng cứ xấu xí như thế là tốt nhất.

Nửa tháng sau đó, Dương Chính đa số thời gian đều ở trong thư quán ma pháp học giáo.

Ma pháp của nền văn minh Áng Cách Tát sở dĩ vang danh thiên hạ là vì nơi này chính là nơi phát nguyên nền văn minh ma pháp từ thời viễn cổ. Thời viễn cổ, văn minh ma pháp đột nhiên bị hủy diệt, lại trải qua mấy ngàn năm phát triển hiện tại văn minh ma pháp Áng Cách Tát đã đạt tới trình độ tương đối cao.

Lục đại hệ ma pháp trổ cành đâm nhánh, hình thành nền văn minh to lớn.

Bất kỳ hệ ma pháp nào đều bác đại dị thường, Ma pháp toàn thư Tu Tư đưa cho Dương Chính ở Nam đại lục cố nhiên là tinh hoa súc tích nhưng đa số đều là do Tu Tư tự nghiên cứu viết ra, so với Bắc đại lục ngàn ngàn vạn vạn người phát triển thì tất nhiên chỉ là một ý nhỏ của cá nhân. Dương Chính giống như cá về biển lớn, tham lam hấp thụ tinh hoa của những hệ ma pháp này.

Ngày trước hắn được Ba Bỉ cải tạo trí óc, có được năng lực qua mắt không quên, vì vậy Dương Chính cứ ôm hết sách về đọc thuộc lòng sau đó từ từ hấp thu dần dần.

Cứ ngày nối đêm tiếp tục như vậy, cho đến khi Khải Sắt Lâm đến tìm hắn mới kết thúc.

Lúc đó Dương Chính đang ở trong thư giá chất những tàn thư thời thượng cổ, đầu tóc tán loạn, râu ria lởm chởm, pháp bào màu trắng đã biến thành màu xám, trên người bốc ra mùi hôi thúi, chỉ còn cặp mắt sáng rực nhìn chăm chú vào sách giống như hai đốm lửa.

Bị Khải Sắt Lâm cưỡng ép ra khỏi thư quán, Dương Chính chói mắt vì ánh mặt trời chiếu vào, phải đưa tay che mắt.

"Khải Sắt Lâm, có chuyện gì? Ta còn phải xem một lúc nữa, lý luận không gian và thời gian ta còn chưa hiểu rõ..." Dương Chính chớp mắt, nói câu xin lỗi rồi quay người định đi vào trong thư quán.

"Ngươi điên rồi." Khải Sắt Lâm kéo Dương Chính lại:"Ngươi không biết trên người ngươi đã dơ dáy tới mức nào đâu, mau đi tắm rửa, thay quần áo, bọn ta phải xuất phát rồi."

"Xuất phát? Đi đâu?" Dương Chính ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn thấy ánh mắt tức giận của Khải Sắt Lâm mới tỉnh táo lại, vỗ đầu nói:"Ta hồ đồ rồi, thí luyện bắt đầu rồi sao? Hôm nay xuất phát hả?"

"Dạaaa... Ái Đức Hoa tiên sinh, ngài đã ở thư quán hết nửa tháng trời, Nghe nói ngươi mỗi ngày đều mang mấy bao tải sách đến đây ngồi đọc đến mười mấy giờ, trước khi ra về còn mượn thêm một mớ sách, nghe nói ngươi đã đọc hết một nửa sách mà thư quán tàng trữ, lúc đầu ta còn tưởng là nói giỡn. Một sơ cấp pháp sư mỗi ngày lại đọc Thời gian giản sử, Tinh giới dữ thâm uyên triệu hoán thú, Bất tử thuật đích áo bí, Tinh bích hệ dữ vị diện luận..."

"Ngươi có biết ngay cả mấy lão già trong học giáo còn chưa hiểu được mấy thứ đó hay không? Ái Đức Hoa ngươi thực sự là hiếu học, ham hiểu biết a!" Khải Sắt Lâm cười chế giễu.

Dương Chính cười ngượng ngùng:"Ta chỉ tùy tiện xem chơi thôi."

"Mau đi tắm rửa!" Khải Sắt Lâm quát lớn.

Dương Chính nằm trong một cái bồn gỗ lớn, toàn thân thư thái trong làn nước ấm.

Hắn không biết nửa tháng đã trôi qua như thế nào, Dương Chính vốn thích sạch sẽ mà lại trở nên dơ dáy như thế, ở lại gian sách bụi bặm đến nửa tháng trời.

Các quyển sách Dương Chính mượn đọc đại đa số đều có liên hệ với tàn bổn thời thượng cổ, hơn nữa còn là không gian ma pháp thần bí khó dò nhất.

Nên biết không gian ma pháp sớm đã thất truyền, các lời lưu ngôn còn lại không đủ để phát sinh một loại ma pháp khác.

Không gian ma pháp thần bí thâm ảo trên đời, đều được người đời coi là "Cấm địa của Thần", ý chỉ Không gian ma pháp chỉ có Thần mới có thể tiếp xúc được với lĩnh vực đó, người thường không thể chạm tới được.

Nhưng Dương Chính lại bị nó hấp dẫn.

Dương Chính vô số lần tự tìm tòi xem mình đã xuyên qua không gian và thời gian để đến một thế giới hoàn toàn không biết gì như thế nào.

Ba Bỉ nói là y đã mang hắn đến đây thông qua điểm Thời không phong bạo.

Hơn nữa vì trong cơ thể Dương Chính có nguyên tố vi lượng DCH nên có thể chịu đựng được lúc Thời không phong bạo xé rách, được Ba Bỉ khống chế đưa tới thế giới này.

Dương Chính từng tuyệt vọng vì mình không thể tìm cách trở lại địa cầu.

Nhưng nửa tháng trước hắn ngẫu nhiên tiếp xúc một số tàn bản liên quan đến Không gian ma pháp trong thư quán. Từ đó hắn phát hiện ra một khoảng trời đất hoàn toàn mới. Tuy hắn còn chưa tiến vào khoảng thiên địa đó nhưng cũng ẩn ước thấy được một ít da lông bên ngoài của Không gian ma pháp, đầu óc hắn tựa hồ như bị thiểm điện đánh trúng.

Không gian ma pháp, không gian và thời gian, Thời không phong bạo điểm... các thông tin rời rạc trôi nổi khắp đầu óc hắn, dần dần hình thành một sợi dây mơ hồ.

Giả thiết như Thời không phong bạo điểm mà Ba Bỉ nói thực ra chỉ là một điểm giao nhau giữa không gian và thời gian thì nếu xét về hình học phẳng, một đồ thị hai chiều, ở hai mặt phẳng khác nhau thì các điểm đó vĩnh viễn không thể nào giao nhau được. Nhưng nếu như ở trạng thái không gian ba chiều thì chỉ cần bẻ cong hai điểm đó sẽ giao nhau. Cũng giống thế, không gian trong trạng thái ba chiều không thể nào giao nhau nhưng nếu ở trạng thái bốn chiều thì mọi việc sẽ vô cùng đơn giản.

Dương Chính bị ý nghĩ này khiến cho lỗ chân lông toàn thân đều nở tung ra, hắn không thể không suy nghĩ đến một ý tưởng vô cùng dụ hoặc: Ba Bỉ kỳ thật đã nhìn thấu trạng thái bốn chiều, tìm được điểm gấp khúc của vị diện này nên mang theo hắn xuyên qua thời không đến Lam Phong đại lục.

Điều này rất có thể vì Ba Bỉ từ khối đại lục này trốn tránh "Phụ thần" gì đó mới chay đến địa cầu, hơn nữa y còn có thể từ địa cầu trở về đây. Điểm này thuyết minh một điều quá trình di chuyển này có thể đảo nghịch, đây hoàn toàn phù hợp với đặc tính của thời không thông đạo, phù hợp với đặc tính của Không gian ma pháp.

Hắn đã biết qua Ba Bỉ, Thanh liên, Tư Gia Lệ những người có năng lực vượt ra ngoài sức lý giải của con người.

Nhưng loại không thể lý giải này chính là vì tầm nhìn của nhân loại quá hạn hẹp, giống như kiến là sinh vật sống trong thế giới hai chiều vậy. Thế giới của loài kiến chỉ có trước sau trái phải, thế giới của chúng là một mặt phẳng, bọn chúng vĩnh viễn không thể lý giải được trên và dưới. Một miếng thức ăn để phía trước, phía sau, bên trái, bên phải con kiến đều có thể tìm tới được nhưng nếu treo trên đỉnh đầu nó thì cho dù gần trong gang tấc kiến cũng không thể với tới được, vì chúng không biết về thế giới ba chiều, nhân loại đối với chúng mà nói thì chính là Thần. Cũng giống thế, nếu như có người ở thế giới bốn chiều thì bọn họ cũng coi sinh vật trong thế giới ba chiều giống như kiến. Như vậy thì mọi việc sẽ rất đơn giản, người của thế giới bốn chiều có thể thao túng thời gian, vĩnh viễn không già, giống như bọn Tư Gia Lệ vạn năm không chết.

Không gian ma pháp cũng là một dạng lý giả với thế giới đa chiều.

Dương Chính biết, đây chính là một loại còn hơn cả đột phá, nếu như không thể lĩnh hội thế giới bốn chiều, không thể lĩnh hội ảo bí của không gian và thời gian thì hắn vĩnh viễn sẽ bị khốn ở đại lục này.

Ào!

Dương Chính khoát nước lên mặt.

Hắn hiện giờ đầu óc hỗn loạn, vô số tin tức vô dụng có, hữu dụng có đều cuồn cuộn trong đầu, chỉ cần nghĩ tới hai chữ Không gian thì tin tức ào ạt tràn ra, càng lúc càng loạn, căn bản không thể lần ra đầu mối.

Chuyện này không hề dễ dàng.

Dương Chính biết nếu như lý giải thế giới bốn chiều dễ dàng như vậy thì kiến cũng đã biến thành người rồi.

Hắn có chút tự thương cảm, cũng có chút phấn chấn.

Phấn chấn vì cuối cùng hắn từ trong đống hổ lốn đã tìm ra một tuyến sinh cơ, thương cảm là vì sinh cơ này có cũng như không.

Văn minh Áng Cách Tát phát triển đến bây giờ đã tập hợp vô số trí tuệ nhưng vẫn không nghiên cứu ra Không gian ma pháp. Dương Chính không phải là Thần, lĩnh ngộ được không cần nói cũng phải khắc khổ cỡ nào, cần mẫn cỡ nào mới được. Hiểu được là hiểu, còn không hiểu thì vẫn là không hiểu.

Bất quá Dương Chính còn có một tuyến sinh cơ khác, còn có một mối nối mà Ba Bỉ đã vô tình để lại trên thân thể hắn.

Ba Bỉ có thể đưa hắn tới, lẽ tất nhiên có thể đưa hắn về.

Nhưng để mình đi cầu xin hắn sao? Dương Chính trong lòng phiền não.

Không nghĩ nữa, Dương Chính lau mặt, so với ngày trước mới lưu lạc tới thế giới này thì giờ đây hắn đã dần dần thích nghi, cũng không phải là không thể khống chế nỗi nhớ nhung như ngày xưa nữa. Thời gian thực sự vô tình, bất luận là gì cũng không khỏi phôi pha.

Gương mặt nét cười câu nói, từng lời thề non hẹn biển trong mắt thời gian cũng chỉ là những thứ vô tình lạnh lẽo.

Có lúc nghĩ lại thực đáng cười, càng hiểu nhiều càng thấy nhân loại nhỏ bé. Vũ trụ mênh mông khôn cùng, cảm giác cô độc nhỏ bé khiến cho người ta phát điên.

Đây cũng chính là nguyên nhân thiên tài thường cô tịch, thậm chí thần kinh còn không bình thường, vì càng đứng trên cao, nhìn những thứ tươi đẹp dần dần bị hủy hoại thì nhân sinh càng thêm bi kịch.

Dương Chính không biết so với bọn họ thì cuộc sống của Thần mới thực sự là đáng thương.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.