Y Ngạn bò trong dáng đáng thương lại, hay tay cuống quít muốn chạm vào xác của Hữu Bạch.
* Bép *
Nhân đế đánh ngay đôi tay run rẩy ấy một cách tàn nhẫn, làm cho da thịt trắng nộn ửng đỏ. Y Ngạn không cảm thấy đau, vẫn muốn giành giật Hữu Bạch từ trong tay nhân đế.
" Hữu Bạch...đừng chết...chàng đừng bỏ ta... "
" Không... "
Nước mắt lạnh toát trút ra như mưa, nhân đế nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đầy vết chân chim đỏ ngần, căm phẫn dâng trào ra tận cửa miệng.
" Cút!
Ngươi cút đi! Đừng đụng vào con trai ta! " tiếng ông đầy hận ý, mắng chửi Y Ngạn không chút kiêng dè, kể cả kẻ kia đang ở đây thì giờ nhân đế chẳng buồn tha thiết để ý.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa ngày càng nực nồng, trên thân của Hữu Bạch vẫn đẫm nước đỏ, khảm đầy mặt đất và người của nhân đế, ổ máu tươi từ từ thấm xuống, tạo thành màu sẫm do hòa trộn với lớp bùn đất.
Nhân đế ôm hải tử khóc lóc, còn gì đau bằng khi mất đi đứa con ông tín nhiệm và yêu thương nhất, ông như người quẩn trí miệng mỏng không ngừng mấp máy.
" Bạch Nhi...con lạnh rồi...ta đưa con về nhà...về hoàng cung của chúng ta... "
" Bạch Nhi...nơi này thật dơ bẩn...con đừng sợ...có phụ hoàng đây rồi... "
" Hữu Bạch... "
Y Ngạn xắm nắm bàn tay, lại chìa ra sang đó, nơi thắt lưng của Hữu Bạch vẫn còn vắt hai mảnh ngọc bội.
Nhân đế tinh mắt, hướng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900424/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.