Y Ngạn ngồi cạnh cửa sổ ngó ra bên ngoài đầy tuyết trắng, lại một mùa nữa mùa đông đến, năm ấy nàng bị nhốt cũng vào mùa đông, bây giờ cũng vậy, chỉ có thể ngồi bên trong nhìn ra tâm trạng thêm phần nặng nề.
* Kẹtttt *
Thanh âm của cửa vang lên nhè nhẹ, còn tưởng là Liễu Linh đến như mọi khi, Y Ngạn không mấy để ý, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung ra bầu rơi đầy tuyết trắng xóa.
Tiếng bước chân có chút khác thường, cực kì chậm và nặng nề, trong không khí lạnh lẽo giữa mùi trầm hương phảng phất còn có một thứ mùi hòa vào. Không phải mùi hoa nhài của Liễu Linh, mùi hương này có chút gắt hệt như mùi hương nam tính.
Mũi của Y Ngạn khá nhạy, hít vài hơi nhưng không phân biệt được, cho rằng là nữ yêu vào dọn phòng nàng lại không để tâm nữa, vô tư vương tay ra ngoài đón từng bông tuyết lạnh buốt.
" Ngạn Nhi ~ "
Tinh Vương Minh ! Y Ngạn giật thót, phản ứng tức thì xoay người lại.
Cơ thể ấm áp dáng vào người nàng, hai tay mạnh mẽ chống vào thành ghế giam cầm nàng trong phạm vi tay của hắn.
Gương mặt tuấn lãng cúi sát xuống, khung xương tráng kiện chỉ cách vài gan tay sẽ chạm vào đồi núi trập trùng.
Hơi thở nóng hổi liên tục thổi vào cần cổ của nàng, làm cho cơ thể vốn đang lạnh vì mùa đông lại càng lạnh hơn, hai tay mềm yếu gian nan chống chế vào ngực hắn.
" Tránh ra ! "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900047/chuong-94.html