" Hữu Bạch vốn là người chết, thân xác thật của hắn đã bị mục rửa, sống nhờ vào gân giao long của ta phải hấp thụ đủ linh khí và thảo dược mới có thể trở lại như người thường
Thời gian hai năm là thời gian nhanh nhất để Hữu Bạch quay lại nhân gian "
Hắn một hơi trình bày cho Y Ngạn hiểu, từng câu từng chữ rõ rệt.
Chuyện hồi sinh người đã chết không xa lạ với Y Ngạn, chính bản thân nàng cũng biết muốn làm một người đã chết sống lại không phải chuyện đơn giản, vừa phải bỏ công vừa phải bỏ thời gian.
Trải qua bi kịch mà Hữu Bạch vẫn còn cơ hội sống lại đã là sự thương xót của ông trời ban tặng. Chỉ mất có hai năm để nam nhân ấy sống lại như người bình thường, thời gian như vậy đã là quá nhanh.
Y Ngạn không còn thắc mắc, cũng không đòi hỏi, ngồi ở mép vỏ trai nhìn ngắm không rời mắt, mị thái tươi tắn hẳn lên. Nàng quên mất sự có mặt của Tinh Vương Minh, lưu luyến nắm chặt bàn lạnh lẽo của Hữu Bạch.
Hắn ở sau nàng ghen tị, căn bản là không thích. Hồi sinh Hữu Bạch không phải để thấy nàng tình tứ với nam nhân khác, cho nên hắn buộc phải nói cho nàng một sự thật.
" Hai năm sau Hữu Bạch sống trở lại nhưng sẽ không còn lưu giữ kí ức khi xưa nữa
Hắn sẽ không còn nhớ bản thân đã từng yêu nàng nữa đâu "
" Mất kí ức ? "
Cơ mặt đang căng bỗng chốc thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900045/chuong-95.html