" Ma hậu, ta không muốn nhiều lời xen vào chuyện của người và ma thần
Nhưng ma thần có yêu người không...có lẽ ngươi nên tự suy ngẫm... "
Lưu Ly nhắn nhủ vỏn vẹn vài câu, nàng vẫn lặng yên khóc, mắt chứa chan sự hỗn tạp, nàng không nhìn xa xăm nữa, tĩnh lặng như tờ khép chặt mí.
Trong phòng ảm đạm hơn mức bình thường, ngay cả tiếng thở của cả hai cũng không ai nghe được, Lưu Ly cũng không nói nữa, trước đây từng thắc mắc về nàng và Tinh Y Ngạn, bây giờ vẫn thế chỉ là không thể hỏi.
Trai tinh lặng lẽ ngoảnh mặt rời đi, bước chân chậm rãi bộn bề suy nghĩ, trước khi đóng cửa còn nhìn vào trong một lần cuối.
Ninh Ngạn đã nằm xuống, nghiêng mình thư thả, Lưu Ly biết nàng không ngủ, là đang âm thầm khóc, nặng lòng đóng cửa quay đi.
Cách bước vài căn phòng, nam nhân nét ngoài nghiêm túc lãnh đạm chờ sẵn, sắc mặt một màu u tối, đạm mạc hỏi.
" Nàng ấy ổn chứ ? "
Lưu Ly lắc đầu không nói, ánh nhìn thanh lãnh ra chỗ khác, rồi nhanh chóng cúi người cáo lui.
Hắn không giữ người tra hỏi, Lưu Ly không thể giúp hắn khuyên nàng thì còn ai làm được nữa ?
Tâm tình từ lúc xảy ra gây gổ, hắn chưa bao giờ thôi ngừng lo sợ, phòng ngừa nàng đủ điều, song cũng tìm cách mong cho nàng vơi đi nỗi đau, thế nhưng hắn chưa một lần nào hiểu được trái tim nàng muốn gì.
Thở dài thôi không nghĩ nữa, hiện giờ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899971/chuong-129.html