Liễu Linh khẽ cười nham hiểm, thoáng chốt ả lại đến đại lao giam giữ người của Vệ gia, lính gác bên ngoài đều bị ả dùng thuật cho mắt điếc tai ngơ, như nhưng bức tượng sống đứng canh.
Đại lao tối tăm và ẩm ướt, bên trong vang lên những tiếng khóc thê lương, nghe ra đa phần là của phụ nữ. Liễu Linh bước chậm rãi tiến vào sâu, ngọn đuốc nhấp nháy soi lối dẫn đường, không một lính gác nào cử động, cứ như thế ả đến ngay chỗ giam giữ cả nhà Vệ gia.
Dừng một chút, đứng ở góc tối khẽ cau mày đăm chiêu, làn môi mọng nhếch lên thập phần sung sướng.
Người nào người nấy cũng mặc đồ phạm nhân, mình mẩy đều đầy vết thương, già trẻ lớn bé, nam nhân hay nữ nhân cũng không ngoại lệ, trên dưới Vệ gia đều bị dụng hình thẩm vấn.
Chuyện Vệ Hồ mưu phản vốn do một tay Liễu Linh sắp xếp, điều khiển người bên cạnh Vệ Hồ giấu mật thư làm phản, sau đó thông báo cho những kẻ từ lâu không ưa Vệ Hồ bẩm báo cho Bạc đế, dấy lên sự nghi ngờ.
Trong một ngày phủ đệ của Vệ Hồ bị lục soát, tìm thấy chứng cứ Vệ Hồ không thể chối, còn có những kẻ khác đâm thọt, Bạc đế nổ cơn thịnh nộ liền tống cả nhà trên dưới vào đại lao thẩm vấn.
Liễu Linh tâm độc như rắn rết còn điều khiển những thân tính bên cạnh Vệ Hồ chỉ tội, khiến ông không có đường minh bạch. Bạc đế đã hạ chiếu chỉ chờ ngày chém đầu, thế nhưng Liễu Linh sợ đêm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899967/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.